Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1735



Cô ta chọn đàn ông, đương nhiên phải chọn người tốt nhất, cho dù đã đến lúc như thế này, vẫn đang khống chế được cơ thể của mình. Nghĩ như vậy, Tô Miên liền vui vẻ. Cô ta duỗi tay muốn sờ mặt Tư Mộ Hàn một chút, thường ngày anh gần như không cho cô ta lại gần, có lắm cũng chỉ là cho cô ta ôm cánh tay một chút, không nắm tay, không thân mật, càng đừng nói là lên giường. Mà bây giờ, cô ta cuối cùng cũng có cơ hội…

Chỉ là, tay cô ta còn chưa chạm vào mặt anh, anh đột nhiên nghiêng đầu né tránh. Nếu không phải anh không mở to mắt, Tô Miên chắc chắn cho rằng anh đang cố ý né tránh cô. Tuy trong lòng Tô Miên có chút tức giận nhưng cô ta vẫn cố đè xuống. Chỉ cần qua đêm nay, người đàn ông này chính thức là của cô ta rồi, của riêng cô ta mà thôi, vì vậy cô ta không cần vội vàng.

“Đình Kiên…” Tô Miên không hề chạm vào anh, mà thấp giọng bên tai gọi anh.

Lúc này Tư Mộ Hàn mở bừng mắt, con ngươi thường ngày đen như mực bây giờ mang một tầng sắc dục, khiến cho anh càng thêm gợi cảm. Bình thường anh lúc nào cũng mang bộ dáng lạnh nhạt, bây giờ khác thì khác xa, Tô Miên kinh ngạc cực kỳ.

“Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại cho em, gọi em đến đón anh, cô ta đã làm gì anh vậy?” Tô Miên vờ như không biết gì cả, nghi hoặc hỏi anh.

Tư Mộ Hàn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Được, lập tức đưa anh đi nghỉ ngơi.” Tô Miên đang muốn dìu anh, lơ đãng nhìn quanh thì thấy ly rượu trước mặt anh còn lại hơn một nửa.

Cô ta suy nghĩ một lát, cầm ly rượu uống cạn. Tư Mộ Hàn bình thường lạnh lùng như vậy, có lẽ ở trên giường cũng rất bảo thủ, cô ta muốn uống chút rượu để thêm chút thú vui.

Lúc Tô Miên buông ly rượu xuống, thoáng nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, trong lòng buồn bực, ly rượu của Tư Mộ Hàn vẫn còn, vậy ly rượu vỡ trên mặt đất là do Nguyễn Tri Hạ làm? Nguyễn Tri Hạ gan cũng lớn thật, dám đập phá đồ trước mặt Tư Mộ Hàn.

Hiệu quả của thuốc rất nhanh, Tô Miên đưa tay muốn đỡ Tư Mộ Hàn, rồi cơ thể lại nhũn ra, đứng cũng không vững, cả người mềm nhũn. Trước khi cô ta ngã xuống, mông lung đưa tay muốn giữ chặt Tư Mộ Hàn. Chỉ là tay cô ta vừa đụng tới, anh liền rút tay ra.

Ngay sau đó là giọng nói rõ ràng của người đàn ông: “Tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.”

Là giọng nói của Tư Mộ Hàn, cô ta muốn “nghỉ ngơi” cùng anh.

Tô Miên dịu dàng nói: “Được.”

*

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi Kim Hải liền trở về xe của mình ngay. Cô biết, chuyện cô nên làm lúc này là làm như người vô tội, lái xe về nhà ngủ. Chỉ là, sau khi cắm chìa khóa vào xe, lại mãi không chịu khởi động. Cô ở chỗ này chờ cái gì chứ?

Tư Mộ Hàn vừa bị cô bỏ thuốc đưa đến tay Tô Miên. Tư Mộ Hàn và Tô Miên, đêm nay sẽ ở lại Kim Hải “nghỉ ngơi”, từ nay về sau, Tư Mộ Hàn và cô không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Quan hệ còn lại giữa bọn họ, chỉ là cha và mẹ của Tư Nguyễn. Tư Nguyễn sẽ là mối liên hệ duy nhất giữa họ. Có thể, cô cả đời này sẽ không gặp lại Tư Mộ Hàn nữa. Cô là biên kịch trong giới giải trí, Tư Mộ Hàn lại là thương nhân giàu có, gia đình cao quý, những việc ra vào Tư Thị và những bữa tiệc kinh doanh, đều không liên quan gì đến Nguyễn Tri Hạ cô. Cô chỉ là một Nguyễn Tri Hạ bình thường, một người phụ nữ bình thường đã ly dị, một bà mẹ đơn thân.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới đây, không nhịn được nở nụ cười. Ban đầu là cười khẽ, đến cuối cùng, âm thanh của cô lớn dần.

Lúc này, điện thoại của cô vang lên. Nguyễn Tri Hạ nhìn qua một chút, là Lưu Chiến Hằng gọi tới.

Cô nghe điện thoại: “Lưu Chiến Hằng, anh nói rất đúng, tôi và Tư Mộ Hàn không hợp.”

Nguyễn Tri Hạ nói xong thì cười lạnh cúp máy.

Lưu Chiến Hằng còn gọi tới mấy cuộc liên tiếp nữa, nhưng Nguyễn Tri Hạ không nghe, cũng không ngắt cuộc gọi.

Tiếng chuông điện thoại làm Nguyễn Tri Hạ thấp thỏm, cô tắt máy, mở cửa bước xuống xe.

Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao mình phải xuống xe, lúc bước xuống xe chân cô như mất kiểm soát mà tiến vào Kim Hải.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, lúc bước vào Kim Hải, cô chạy thẳng về phía phòng bao mà cô và Tư Mộ Hàn đã ăn lúc trước.

Cô chạy đến trước phòng bao, đẩy mạnh cửa ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy nhân viên phục vụ đang thu dọn phòng.

Bọn họ thấy Nguyễn Tri Hạ xông vào thì sửng sốt, vội hỏi: “Thưa cô, cô có chuyện gì không?”

Nguyễn Tri Hạ chạy rất nhanh, đứng trước cửa thở hổn hển, giọng nói cũng mang theo vẻ hoảng loạn mà chính cô cũng không phát hiện ra: “Người trong phòng này đâu rồi?”

Nhân viên phục vụ nhìn nhau, cảm thấy Nguyễn Tri Hạ rất kỳ lạ, nhưng bọn họ luôn ưu ái những cô gái xinh đẹp, vì vậy nói thật: “Lúc chúng tôi bước vào phòng thì không ai ở đây nữa, nếu là bạn cô, cô có thể gọi điện cho họ thử xem.”