Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1740



Sắc mặt hai người đều khó coi.

Tạ Ngọc Nam đứng bên trong đợi, anh thấy lo lắng cho cô nên đi ra ngoài theo.

“Yo, anh Tư sớm như vậy đã tới trước cửa phòng phụ nữ độc thân, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay đâu?” Tạ Ngọc Nam cười híp mắt với Tư Mộ Hàn, trong giọng nói rõ ràng có sự khiêu khích.

Tạ Ngọc Nam và Nguyễn Tri Hạ đều đứng cạnh cửa, trai tài gái sắc trông rất xứng đôi, nhưng trong mắt Tư Mộ Hàn không chỉ không xứng đôi, mà ngược lại anh còn cảm thấy rất đau mắt.

Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Nam hai giây, đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay kéo Tạ Ngọc Nam ra khỏi phòng.

“Này!”

Đợi đến khi Tạ Ngọc Nam quay đầu lại nhìn thì “ầm”, cánh cửa đã đóng lại.

Tạ Ngọc Nam đập cửa “ầm ầm”: “Tư Mộ Hàn, anh có phải là đàn ông không? Anh ức hiếp một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì, anh có giỏi thì ra ngoài đánh với tôi một trận!”

Lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, vẻ mặt Tề Thành không cảm xúc nhìn Tạ Ngọc Nam: “Anh có thể đánh với tôi.”

Tạ Ngọc Nam thấy người đàn ông này có vóc dáng vạm vỡ thì biết chắc chắn người này có luyện võ, anh chỉ có chút võ mèo cào, chắc chắn không đánh lại anh ta, vì vậy chỉ đành ngậm miệng lại.

Tề Thành liếc mắt nhìn cửa phòng Nguyễn Tri Hạ rồi đóng cửa lại.

Trong phòng.

Tư Mộ Hàn đóng cửa lại, đưa lưng về phía cửa, cửa phòng được đóng rất chặt, vẻ mặt anh u ám.

Nguyễn Tri Hạ mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh muốn làm gì?”

Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Em có bản lĩnh nhỉ, dám tính kế với tôi!”

“Nếu tôi có bản lĩnh đã không giành quyền nuôi Tư Nguyễn với anh, tôi sẽ cướp luôn Tư Nguyễn về đây.” Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt Tư Mộ Hàn, cố gắng bình tĩnh lại.

“Nguyễn Tri Hạ, em có…” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn đầy vẻ nhẫn nhịn, giống như có điều khó nói, anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Em không hối hận sao?”

Nguyễn Tri Hạ gần như trả lời lại ngay: “Tôi không hối hận.”

Chuyện đã đến nước này, cho dù cô có hối hận cũng không kịp nữa.

Tối qua cô đã hối hận rồi, nhưng ông trời không cho cô cơ hội, lúc cô quay lại, Tư Mộ Hàn và Tô Miên đã rời khỏi phòng bao rồi.

Giờ ván đã đóng thuyền, có ăn năn cũng không có ích lợi gì?Con người, dù thế nào cũng phải nhìn về phía trước.

Tình yêu không phải là tất cả, cô chỉ muốn sống và Tư Nguyễn.

“Được, được lắm.” Tư Mộ Hàn gật đầu, nói liên tiếp mấy chữ “được lắm”.

Sau đó, anh mở cửa rời đi.

Cửa phòng bị anh kéo đập mạnh vào tường, rồi bật ngược trở lại.

Tạ Ngọc Nam lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên chưa rời đi, Tư Mộ Hàn bước ra khỏi phòng, không hề liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Nam mà đi thẳng.

Tạ Ngọc Nam vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy Nguyễn Tri Hạ đứng đó,vẻ mặt trắng bệch thì hỏi: “Nguyễn Tri Hạ, em không sao chứ?”

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, vẻ mặt trống rỗng: “Tôi không sao.”

*

Ngày Thẩm Lệ xuất viện, Nguyễn Tri Hạ đi đón cô ấy.

Lúc cô đi qua phòng bệnh của Tô Miên, cô liếc mắt nhìn vào trong, bên trong trống không, không có ai cả.

Cô giúp Thẩm Lệ thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, đến khi rời khỏi bệnh viện cô vẫn luôn không nói gì.

Thẩm Lệ ý thức được vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ không thích hợp, vội hỏi: “Tri Hạ, cậu sao vậy?”

“Tớ không sao.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, khiến người khác không đoán được cảm xúc trong lòng cô.