Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1761



Tạ Ngọc Nam nhìn anh, mơ hồ hiểu rõ chuyện gì đó.

Anh mỉm cười, giọng nói mang theo ý cười: “Nhưng tôi sống ở đây từ nhỏ, không thể để anh Cố đi nhờ xe được, nếu không thì tôi cho anh mượn xe tôi?”

Cố Tri Dân kinh ngạc.

Tạ Ngọc Nam sống trong tòa chung cư này sao?

Nguyễn Tri Hạ chuyển tới chung cư này, có phải vì Tạ Ngọc Nam không?

Nguyễn Tri Hạ xoay người nói với Tạ Ngọc Nam: “Anh ấy không biết anh sống ở đây.”

Cố Tri Dân nhìn hai người vừa nói vừa cười, dáng vẻ rất hòa hợp, anh càng khẳng định suy đoán trong lòng.

Nguyễn Tri Hạ giành được quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, Tư Mộ Hàn cũng công bố chuyện kết hôn, Nguyễn Tri Hạ muốn bắt đầu một cuộc sống mới cũng là chuyện thường.

Nhưng Cố Tri Dân vẫn cảm thấy khó chịu.

Anh hít sâu một hơi, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Vậy anh đi trước.”

“Tôi tiễn anh ra ngoài.” Nguyễn Tri Hạ lau tay nói.

“Bên ngoài trời đã tối rồi, em không cần tiễn anh đâu, nếu không thì anh Tạ tiễn tôi được không?” Cố Tri Dân mỉm cười nhìn Tạ Ngọc Nam.

Tạ Ngọc Nam không từ chối: “Đương nhiên là được.”

Khi hai người đàn ông rời đi, Nguyễn Tri Hạ hơi nghi ngờ hỏi Thẩm Lệ: “Cố Tri Dân không lái xe đến đây sao?”

“Ai biết gì anh ta.” Thẩm Lệ lười biếng lắc đầu.

*

Cố Tri Dân và Tạ Ngọc Nam đứng song song trong thang máy, nhìn thẳng về phía trước, đối diện cửa thang máy.

Nhìn con số trong thang máy dần dần nhỏ lại, Cố Tri Dân chậm rãi nói: “Anh Tạ định khi nào thì trở về nước M?”

Tạ Ngọc Nam nói thẳng: “Thành phố Hà Dương rất tốt, tổ tiên nhà họ Tạ chúng tôi cũng sống ở đây, phong cảnh thành phố này cũng rất đẹp, tôi tính định cư lâu dài ở đây.”

Cố Tri Dân vừa nghe Tạ Ngọc Nam nói định cư lâu dài ở đây thì trong lòng càng buồn bực.

Anh không muốn nói chuyện với Tạ Ngọc Nam.

Hai người bước ra khỏi thang máy, đi ra bên ngoài chung cư, đi ngược chiều nhau.

Cố Tri Dân ra khỏi khu chung cư, quay về xe, nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút buồn bực, vì vậy gọi điện cho Tư Mộ Hàn.

Từ khi Tư Mộ Hàn che chở Tô Miên trong nhà hàng lần trước, hai người đã không liên lạc với nhau.

Điện thoại được kết nối, Cố Tri Dân cảm thấy mình rất hèn hạ, Tư Mộ Hàn vì Tô Miên mà tẩu hỏa nhập ma, cứ để cậu ta chết là được, anh quản anh ta làm gì chứ?

Nhưng giao tình nhiều năm như vậy, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt.

Lúc Cố Tri Dân đang xoắn xuýt, Tư Mộ Hàn đã nghe máy.

Cố Tri Dân không đợi Tư Mộ Hàn lên tiếng đã hùng hổ nói: “Ông đây có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, nếu cậu muốn biết thì ngày mai tới truyền thông Thịnh Hải tìm tôi!”

Anh định cúp điện thoại, muốn để mình có vẻ quyết đoán một chút.

Nhưng không ngờ Tư Mộ Hàn lại bất ngờ nói: “Tối nay tôi rảnh.”

Trong phòng bao quán bar Kim Hải.

Cố Tri Dân ngồi đối diện Tư Mộ Hàn, không khí trong phòng hơi thấp.

Cố Tri Dân chơi đùa bật lửa trong tay, cuối cùng ném nó lên bàn.

“Người khác đều nói con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, sao tôi thấy hình như cậu không được vui cho lắm?” Nếu so về độ bình tĩnh, chắc chắn không ai địch lại Tư Mộ Hàn, không bằng anh chủ động xuất kích.

Giọng điệu Tư Mộ Hàn rất lạnh nhạt: “Tôi hơi mệt.”