Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1836



Vừa vặn lúc này, Thời Dũng bước vào.

“Bưu kiện chuyển phát nhanh này là cậu cầm vào trong à?” Nguyễn Tri Hạ nhấc bưu kiện lên hỏi Thời Dũng

Thời Dũng nhìn thấy bưu kiện này cũng giật mình, ánh mắt nghiêm trọng: “Tôi chỉ đến công ty sớm hơn cô mười phút mà thôi. Khi tôi đến, tôi không hề thấy bưu kiện trên bàn, vả lại cho dù là khi có người gửi thư cho cô, bộ phận an ninh cũng sẽ kiểm tra xem có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào không, trước khi gửi chúng vào … ”

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy những lời đó, sắc mặt cô cũng không thể không trở nên nghiêm túc: ”Không phải cậu cầm vào thì còn có ai nữa?”

Cô nhìn xuống đơn dán trên gói chuyển phát nhanh, tên của cô thực sự được viết lên trên.

“Giữa chừng tôi đã đi vào phòng vệ sinh. Nó có thể đã được đưa vào đây lúc đó!” Thời Dũng nói xong, anh liếc ánh mắt về phía cửa: “Tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát, trước mắt cô đừng mở nó ra.”

“Tôi cũng đi!”Nguyễn Tri Hạ nói xong liền nhấc chân lên, cũng muốn đi ra ngoài.

Thời Dũng cũng không nói thêm gì, dẫn Nguyễn Tri Hạ đi đến phòng giám sát.

Các nhân viên trong phòng giám sát nhìn thấy Thời Dũng dắt theo Nguyễn Tri Hạ đến, hơi ngạc nhiên: “Chào tổng giám đốc Nguyễn, trợ lý Thời!”

Thời Dũng gật đầu rồi nói: “Chỉnh lại camera giám sát trong vòng nửa giờ trước.”

Các nhân viên điều chỉnh lại camera giám sát cho Thời Dũng.

Trong vòng nửa giờ, Thời Dũng vào văn phòng rồi lại đi ra ngoài. Một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ mới đến văn phòng.

Điều kỳ lạ là giữa lúc đó không có ai vào trong văn phòng của Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ và Thời Dũng nhìn nhau, trong mắt của hai người đều nhìn thấy sự nghi ngờ và kinh ngạc.

“Không có chuyện gì đâu.” Sau khi Thời Dũng nói xong, anh đứng dậy và đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.

Vừa rồi Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn thấy đoạn lại camera giám sát được điều chỉnh lại, không hề có người đi vào văn phòng làm việc của Nguyễn Tri Hạ. . Đam Mỹ Sắc

Trên đường trở về văn phòng, Nguyễn Tri Hạ nói một cách nghiêm trọng: “Người giao hàng chuyển phát nhanh đã thoát khỏi sự giám sát một cách hoàn hảo?”

“Sau khi tôi đến, tôi đã đến văn phòng luôn, lúc đó thực sự không có món đồ đó trên bàn làm việc.” Thời Dũng là một người cẩn thận và nghiêm khắc, anh ta nói không có thì chắc chắn là không có rồi.

Nguyễn Tri Hạ tin Thời Dũng không nói dối.

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh mở ra xem bên trong là thứ gì?”

“Tôi gọi bảo vệ lên đây mở nó ra.” Đột nhiên Thời Dũng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc giống như gói hàng Nguyễn Tri Hạ sắp mở ra không phải hàng chuyển phát nhanh, mà là thuốc nổ.

“Anh không cần gọi bảo vệ đâu.” Nguyễn Tri Hạ trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của Thời Dũng.

“Nhưng tổng giám đốc Nguyễn…”

Thời Dũng vẫn muốn nói điều gì đó nhưng Nguyễn Tri Hạ không muốn nghe anh ta nói tiếp, cô vòng qua người Thời Dũng, trở về văn phòng trước.

Cô đi tới trước phòng làm việc, cầm gói hàng đó quan sát một lúc, sau đó cúi người tìm dao, mở gói hàng ra.

Gói hàng được bọc rất cẩn thận, cô đã mở một lớp ngoài nhưng bên trong vẫn còn một lớp nữa.

Thời Dũng nhíu mày đứng bên cạnh nhìn Nguyễn Tri Hạ mở gói hàng, anh không nhịn được lên tiếng: “Hay để tôi mở cho.”

“Không cần đâu.”

Nguyễn Tri Hạ không ngẩng đầu lên.

Khi mở lớp cuối cùng, bên trong đã lộ một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Nguyễn Tri Hạ rất quen chiếc hộp này.

Đây chính là hộp bút máy bảo bối của Tư Mộ Hàn năm đó, anh còn để nó trong két sắt rồi khóa lại.

Nguyễn Tri Hạ đại biến, nhanh chóng mở hộp ra, quả nhiên trong đó có đặt cây bút máy năm đó.