Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không quan tâm đến: “Sao anh lại thả Lưu Chiến Hằng ra? Sao có thể thả hắn ra được? Anh đã quên những gì hắn gây ra cho anh và cho Hạ Hạ sao? Tấm mạng này của em vốn dĩ là của Lưu Chiến Hằng cứu, coi như trả lại cho hắn thì đã sao nào!”
Trong thời gian gần đây, tâm trạng cảm xúc của Nguyễn Tri Hạ thay đổi xoành xoạch.
Có lúc cô nghĩ mình có thể không còn nhiều thời gian, nên cảm giác khổ sở lo lắng khiến cho cô không thể nào không bộc phát ra.
Mà cũng có lúc tâm trạng cô lại bình thản khác thường.
Cả đời này, cô đã có được qua nhiều, cho nên cho dù có chết cô cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Cứ như vậy, cô cứ bị hai dòng suy nghĩ dày vò qua lại.
Cho nên cô khó mà khống chế được cảm xúc của mình, đó cũng là chuyện bình thường.
Nhưng với chuyện của Lưu Chiến Hằng thì cô lại đặc biệt tỉnh táo.
Thái độ của cô đối với Lưu Chiến Hằng vẫn như vậy.
Cô hy vọng Lưu Chiến Hằng phải nhận được hình phạt thích đáng.
Lưu Chiến Hằng đã làm gì cô, lợi dụng cô như thế nào, cô cũng không quan trọng.
Nhưng chuyện mà Lưu Chiến Hằng gây ra cho Tư Nguyễn thì cô không thể nào tha thứ được.
Vì vậy cô không chấp nhận việc Tư Mộ Hàn thả anh ta ra.
Ban đầu cô cứ tưởng Tư Mộ Hàn sẽ cùng suy nghĩ với cô.
Trước đó cô cũng đã từng lo lắng, nhưng vì thái độ chắc chắn của Tư Mộ Hàn nên trong lòng cô còn ôm tia hy vọng.
Mà Tư Mộ Hàn vốn cũng là người kiêu ngạo, nên không có chuyện anh khuất phục Lưu Chiến Hằng!
Nhưng thực tế thì Tư Mộ Hàn đã làm gì?
Lúc này sắc mặt của Tư Mộ Hàn cũng trở nên lạnh lùng.
Nhưng so với Nguyễn Tri Hạ thì anh còn bình thản hơn nhiều lần.
“Đối với anh thì không có gì quan trọng bằng em.” Tư Mộ Hàn nói mà mặt anh không hề có chút biểu cảm nào.
“Em quan trọng?” Nguyễn Tri Hạ cười lớn rồi nói tiếp: “Anh cứ nói là em quan trọng, nhưng đã khi nào anh chịu lắng nghe ý kiến của em chưa? Suy nghĩ của em đối với anh quan trọng sao?”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn vẫn không thay đổi: “Có đôi khi ý kiến sai thì đương nhiên không quan trọng.”