Tư Mộ Hàn ngắt lời anh ta: “Cậu lớn lên cùng Thẩm Lệ, chắc cậu phải hiểu rõ cô là người như thế nào, nếu cậu thật sự muốn biết cô ấy nghĩ gì, cậu nên dùng trái tim để thấu hiểu. Tôi không biết tại sao cô ấy không chấp nhận cậu, nhưng tôi thấy trong tim cô ấy có cậu, chỉ là trong lòng cô ấy đang có khúc mắc, còn khúc mắc đó là gì thì chỉ đành hỏi cậu thôi.”
Tư Mộ Hàn chưa từng hỏi chuyện tình cảm của Cố Tri Dân.
Đây là lần đầu tiên Tư Mộ Hàn nói nhiều với anh như vậy.
Cố Tri Dân vẫn đang tiêu hóa lời Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vỗ vai anh ta, lấy chiếc vali trong tay anh rồi đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Mấy người Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đã đánh được mấy ván rồi.
Tư Mộ Hàn xách vali qua đó, ngồi luôn bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: “Em thua bao nhiêu rồi?”
Một tay anh khoát lên ghế dựa phía sau Nguyễn Tri Hạ, tư thế rất thân mật.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh: “60 triệu.”
Tư Mộ Hàn khẽ cười.
Xem ra cô đánh rất lớn, chỉ một lát chưa tới mấy ván đã thua 60 triệu rồi.
Không phải Tư Mộ Hàn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ thua nhiều.
Mà vì bình thường Nguyễn Tri Hạ không có thích phô trương, tiêu tiền hợp lý, không tiêu xài phung phí.
Chỗ nào nên chi sẽ chi.
Trong lòng anh hiểu rõ, Nguyễn Tri Hạ muốn dỗ Thẩm Lệ vui vẻ nên cố ý đánh thua.
Nguyễn Tri Hạ nhân lúc người khác đang phát bài thì nói với Tư Mộ Hàn: “Anh lấy tiền ra đi.”
Tư Mộ Hàn khom lưng, lấy hai chồng tiền trong vali ra.
Chia ra 60 triệu để qua một bên.
“Anh lấy 45 triệu cho Tiểu Lệ, 15 triệu cho Tiểu Thành.” Mặc dù ánh mắt Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn vào lá bài trong tay, nhưng cô vẫn đang nói với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn chia tiền cho Thẩm Lệ và Tư Gia Thành.
Lúc Tư Mộ Hàn chia tiền cho bọn họ, sắc mặt vẫn được xem là ôn hòa.
Nhưng dù sao hơi thở của anh cũng quá mạnh mẽ, Thẩm Lệ và Tư Gia Thành đều sợ anh.