Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2126



Muốn ổn định Tư Mộ Hàn, cũng không thể làm gì Nguyễn Tri Hạ.

Ngược lại, ông ta phải bảo vệ Nguyễn Tri Hạ thật tốt, mới có thể tiến hành thí nghiệm, mới có thể uy hiếp được Tư Mộ Hàn.

Nếu không, Tư Mộ Hàn căn bản không có khả năng bị ông ta khống chế.

Trên thái dương Tạ Sinh đã nổi gân xanh.

Ông ta đứng dậy, áp chế lửa giận thả chậm lời nói, ung dung nói ra: “Người trẻ tuổi luôn luôn cuồng vọng, không đủ chững chạc, nhưng hiện thực sẽ dạy các cô chững chạc.”

Nguyễn Tri Hạ không để ý, cười vô cùng xán lạn: “Tôi chờ ông đấy.”

Tạ Sinh nhìn cô thật sâu một lúc, ngay cả cơm cũng không ăn quay người liền đi lên trên lầu.

Nhìn bóng dáng ông ta biến mất ở chỗ góc cua, Nguyễn Tri Hạ mới buông thõng mắt, thở dài nhẹ nhõm.

Dám khiêu khích Tạ Sinh như thế này, là chuyện chính cô cũng không nghĩ tới.

Nhưng thật ra là cô đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng Tạ Sinh ở mức nào.

Tạ Sinh đã thật sự phá lệ coi trọng “Vật thí nghiệm” là cô này.

Đây là chuyện tốt, ít nhất tạm thời cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Từ một phương diện khác đã nói rõ, Tạ Sinh cũng không phải thật sự không thể phá vỡ, ông ta cũng vẫn là đàn ông tâm lý bình thường.

Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ quả thực cũng xem thường Tạ Sinh.

Xưa nay Tư Mộ Hàn sẽ không lén lút ra tay với phụ nữ.

Trước đây là Lưu Loan Loan, bây giờ là cô.

Sao có thể coi Tạ Sinh là đàn ông!

Cả buổi tối Nguyễn Tri Hạ không ngủ được một giấc ngon nào cả.

Cô lờ mờ mơ thấy một số giấc mơ kì lạ.

Càng ngủ càng mệt, càng mệt càng không mở nổi mắt ra.

Giống như chân cô đang bị lún sâu vào vũng bùn vậy, cô không rút chân ra được, bò ra cũng không xong, càng vùng vẫy chân thì cô lại càng lún sâu, ngay cả thở cũng rất khó khăn.

Cho đến khi cô hoàn toàn tỉnh giấc, Nguyễn Tri Hạ cảm giác như mình vừa mới chạy marathon xong vậy, vô cùng mệt mỏi.

Cơ thể cô rã rời, không có một chút tinh thần nào cả.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay ra xoa xoa huyệt thái dương của mình, sau đó cô lắc lắc đầu qua lại để tinh thần mình tỉnh táo hơn, rồi mới chống tay lên miễn cưỡng ngồi dậy.

Bên ngoài cửa sổ là một màn đêm tối om.

Nguyễn Tri Hạ sững người, cô cảm giác như mình rõ ràng chỉ mới vừa chợp mắt một lúc thôi mà, sao mà tỉnh dậy trời đã tối như vậy rồi?

Lẽ nào trời vẫn chưa sáng?

Chiếc xe lăn được đặt ở ngay trước giường, Nguyễn Tri Hạ dốc hết sức chống tay mình lên, gắng sức bò tới chiếc xe lăn.

Ngồi lên được chiếc xe lăn, cô dường như đã mệt đến nỗi thở không ra hơi rồi.

Cô cố lấy lại bình tĩnh, sau đó lăn bánh xe đi ra ngoài.

Ngoài hành lang đèn vẫn sáng rực, nhưng không có một bóng người nào cả.