Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2147



Mấy ngày hôm sau, lượng người trong phòng thí nghiệm đã tăng lên.

Nguyễn Tri Hạ bị bọn họ đánh rất nhiều thuốc vào người.

Cả người cô lúc nào cũng lơ mơ, không biết bọn họ đã cho cô dùng thuốc gì, khiến cho cô rất ít khi được tỉnh táo.

Dường như mỗi lần cô tỉnh dậy đều có người thân mặc áo trắng đeo khẩu trang đứng cạnh giường chằm chằm nhìn cô.

Có lúc thì bọn họ đang thảo luận gì đó.

Bầu không khí vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.

Tinh thần cô suy sụp, rất khó để duy trì tỉnh táo.

Sau đó, ngay cả mắt cô cũng mở không ra, dường như chỉ còn lại một chút ý thức trong mình mà thôi.

Những ngày như vậy cứ trôi qua không biết bao lâu rồi, khi Nguyễn Tri Hạ thức dậy hoàn toàn, cô mới cảm thấy nơi mình đang ở rất sáng.

Mở mắt ra, cô lại thấy mình đang ngồi trên xe đẩy.

Cô theo bản năng định đứng dậy, nhưng lại không còn một chút sức lực nào cả..

Mấy ngày gần đây, cô toàn bị nhốt trong phòng thí nghiệm. Bọn họ đã sử dụng rất nhiều loại thuốc trên cơ thể cô, cô hầu như phải phụ thuộc vào chất dinh dưỡng để duy trì sinh mạng của mình. Trước đây khó lắm mới hồi phục sức khỏe được một chút thì bây giờ lại bị như thế này đây.

Nguyễn Tri Hạ nằm yếu ớt trên chiếc giường đẩy, cô mở mắt nhìn người đang đẩy giường kia.

Có vẻ như anh ta đến từ phòng thí nghiệm của Tạ Sinh, thân mặc áo trắng, đeo khẩu trang, anh rũ mắt nhìn xuống, một bộ dạng không cảm xúc gì cả.

“ Các người muốn đưa tôi đi đâu?” Nguyễn Tri Hạ mở miệng và nói,giọng của cô lúc này khàn khàn thật đáng sợ.

Người đàn ông đó hoàn toàn lờ đi câu hỏi của cô.

Ding—

Tiếng thang máy vang lên, Nguyễn Tri Hạ bị đẩy vào thang máy.

……

Nguyễn Tri Hạ nằm trên chiếc giường đẩy, cô cố gắng dùng sức nghiêng đầu lên ngước nhìn ra sau, chỉ thấy những con số trên bức tường đang không ngừng thay đổi.

Thang máy không ngừng đi lên, các con số cũng không ngừng tăng dần.

Nguyễn Tri Hạ nằm ngửa nghiêng đầu nhìn ra sau, thật sự rất khó nhìn.

Cô nhìn chằm chằm một lúc rồi mới định thần lại, bọn họ là đang muốn đi tới tầng trên cùng của tòa nhà này.

Cô sững sờ một hồi lâu, thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất.

Nguyễn Tri Hạ lại bị đẩy ra khỏi thang máy.

Họ đẩy cô lên cầu thang.

Đây là tầng trên cùng, không còn thang máy nữa, nếu đi lên tiếp thì chính là sân thượng rồi.

Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ dấy lên một linh cảm xấu: “ Các người muốn làm gì? Các người đưa tôi đi đâu?”