“Nước ép dưa hấu.” Nguyễn Tri Hạ cũng muốn dời sự chú ý của Tư Mộ Hàn.
Nhưng Tạ Ngọc Nam đã có ý định đến đây để khiêu khích họ, dù cho Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không để ý đến anh ta, anh ta cũng vẫn đi về phía bên đây.
Nhưng có điều, anh ta vừa mới nhấc chân đã bị một người đàn ông chặn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn, gọi một tiếng: “Cậu ba nhà họ Chiến?”
Tạ Ngọc Nam lúc trước thích vui chơi, chạy đủ khắp nơi trên thế giới, các buổi tiệc cao cấp khác nhau đều đã tham gia không ít, cũng nghe thấy nhà họ Chiến có một cậu chủ thứ ba kiêu ngạo và rất tàn độc.
Anh ta và cậu ba nhà họ Chiến giao thiệp không thân, nhưng anh ta không thích vị này cho lắm, anh ta cảm thấy vị cậu ba này và Tư Mộ Hàn là cùng một loại người.
Anh ta ghét Tư Mộ Hàn, nên đối với cậu ba nhà họ Chiến này cũng có phần đáng ghét.
Chiến Kình Uyên nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc Nam một lúc lâu, giống như là cuối cùng mới nhớ được tên của anh ta, từ từ gọi tên của anh ta: “Tạ Ngọc Nam?”
Tạ Ngọc Nam nhếch khóe môi, cười miễn cưỡng.
Mặc dù anh ta ghét Chiến Kình Uyên, nhưng không thể không thừa nhận, Chiến Kình Uyên cũng là một nhân vật không dễ đối phó.
Chiến Kình Uyên nhìn anh ta với sự thích thú, sau đó lại giống như có chút thất vọng, ngược lại chẳng nói gì thêm, chỉ quay người rời đi.
Tạ Ngọc Nam cau mày, cảm thấy Chiến Kình Uyên này nhất định có bệnh.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở một chỗ không xa uống nước ép dưa hấu, nhìn thấy cuộc trò chuyện ngắn ngủi của Tạ Ngọc Nam và Chiến Kình Uyên.
Thời gian cô và Tạ Ngọc Nam biết nhau không ngắn, cô có một sự hiểu biết nhất định với Tạ Ngọc Nam, cho nên cô cũng thấy rõ sự kiêng dè của Tạ Ngọc Nam đối với Chiến Kình Uyên.
Cô quay đầu nói với Tư Mộ Hàn: “Tạ Ngọc Nam hình như là có chút sợ hãi Chiến Kình Uyên.”