Tư Liên sợ hãi rụt rè, khuôn mặt tái nhợt đều tràn đầy vẻ bất an, ánh mắt cảnh giác đảo qua đảo lại trên người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
“Tiểu Thành đâu?” Tư Liên không ngừng hoang mang nhìn vào nhìn ra, đột nhiên gắt gao nắm chặt Thời Dũng: “Cậu không phải nói mang tôi đi gặp tiểu Thành sao?”
Thời Dũng nhíu mày, cũng không nhìn Tư Liên, chỉ cất tiếng giải thích với Tư Mộ Hàn: “Trước đó bà ta không chịu theo chúng ta.”
Đầu óc của Tư Liên không bình thường, nhưng vẫn còn nhớ tới con của mình, Thời Dũng chỉ có thể dùng lý do này lừa bà ta.
Năm đó việc Tư Mộ Hàn đem Tư Liên gửi vào trại an dưỡng, Nguyễn Tri Hạ cũng biết. Nhưng trước đây cô chưa từng thấy qua bộ dáng phát điên của Tư Liên.
Nhìn thấy Tư Liên như vậy, cô cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trầm mặc một lát, Nguyễn Tri Hạ hướng chỗ Tư Liên đi đến.
Cô đi rất chậm, tới trước mặt Tư Liên, cô cất tiếng hỏi: “Ai mang cô từ trong viện an dưỡng ra ngoài?”
Tư Liên chỉ ngơ ngác nhìn Nguyễn Tri Hạ, cũng không nói lời nào.
Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ cũng không trông cậy có thể từ trong miệng Tư Liên hỏi ra cái gì, cô đi tới phía đối diện Tư Mộ Hàn ngồi xuống, bình tĩnh phân tích: “Buổi chiều lúc tiểu Thành tới gặp em rất không thích hợp, giống như đang từ biệt em vậy. Hơn nữa bây giờ mẹ của cậu ấy cũng xuất hiện ở chỗ này. Em hoài nghi, khả năng là có người dùng mẹ của cậu ấy uy hiếp cậu ấy.”
“Tạ Sinh hiện tại cùng đường, ông ta có thể uy hiếp tiểu Thành lần đầu, thì có thể uy hiếp tiểu Thành lần hai. Thế nhưng lúc tiểu Thành tới gặp em, cậu ấy không nói gì cả, cậu ấy có lẽ tự mình làm tốt chuẩn bị thừa nhận hết thảy…”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ từ căn hộ trở lại, trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy là Tạ Sinh giở trò quỷ.