Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2267



Anh rút tay lại, hai tay chống nạnh hướng bên trong hô: “Nguyễn Tri Hạ, em dám khóa cửa?”

Nguyễn Tri Hạ vừa thay quần áo vừa trả lời: “Anh nghĩ rằng em cũng giống anh, có sở thích thay quần áo trước mặt người khác?”

“Vợ của anh là người khác sao?” Tư Mộ Hàn nói một cách hùng hồn.

Hoàn toàn chính xác cũng rất có lý.

Gần đây hai người mỗi ngày ở trong nhà, Tư Mộ Hàn cậy cô không có giận anh, liền thường xuyên gây rắc rối với cô, nhàm chán và ngây thơ, nhưng chỉ cần anh vui vẻ thì cứ theo anh vậy.

Nguyễn Tri Hạ thay xong quần áo từ phòng tắm đi ra: “Được rồi, em đi đây.”

Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Còn chưa tới giờ.”

Mặc dù Tư Nguyễn tan học sớm, nhưng bây giờ cũng chưa đến giờ tan học.

“Tiện thể em đi mua chút đồ.” Nguyễn Tri Hạ sợ anh lại hỏi thêm, kéo cánh tay của anh, kiễng chân hôn lên.

Tư Mộ Hàn ôm eo của cô, hôn sâu hơn.

Một nụ hôn kết thúc, sắc mặt Tư Mộ Hàn mới hơi bớt giận, mặc dù không quá tình nguyên, nhưng vẫn nói: “Về sớm một chút, nếu không anh sẽ ra ngoài tìm em.”

“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ nặng nề gật đầu đảm bảo với anh.

Tài xế lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, lúc cách nhà trẻ của Tư Nguyễn một đoạn, Nguyễn Tri Hạ nói với tài xế: “Dừng xe, tôi đi mua ly cà phê, anh ở đây chờ tôi.”

Lái xe xem xét xung quanh, quả nhiên bên ngoài nhìn thấy một quán cà phê: “Cô chủ, để tôi đi.”

“Không cần.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa mở cửa xuống xe.

Quán cà phê rất lớn, có ba tầng, cửa chính đi vào là tầng hai, sau khi cô đi vào trực tiếp xuống lầu dưới.

Thời gian này trong quán cà phê không nhiều người, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp hướng quán cà phê trong góc đi tới.

Lưu Chiến Hằng trông thấy Nguyễn Tri Hạ, liền đứng dậy: “Tri Hạ.”

Lưu Chiến Hằng cảm thấy thần sắc Nguyễn Tri Hạ so với lần trước tốt hơn rất nhiều, điều này cho thấy hiện tại cô sống rất tốt.

Cũng đúng, ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, có thể không tốt sao?

Lưu Chiến Hằng tự cười chính mình, nhìn về phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ, cô chú ý tới ánh mắt của anh, không có cảm xúc gì, nói: “Tôi không mang theo vệ sĩ.”

“Em…”

“Không phải tôi tin tưởng anh, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.”

Nguyễn Tri Hạ biết, Lưu Chiến Hằng cho là cô không dẫn theo vệ sĩ là bởi vì còn tin tưởng anh.

Cô nếu còn tin tưởng Lưu Chiến Hằng cũng đã sớm tàn tạ khắp nơi, sửa không thể sửa, chữa không thể chữa rồi.

Cô đã không tin tưởng Lưu Chiến Hằng, chỉ là cô không còn sợ anh.

Màu máu trên mặt Lưu Chiến Hằng từng chút từng chút biến mất.

“Gần đây tôi đã suy nghĩ nếu như lúc trước em không phôi phục trí nhớ, liệu kết quả của chúng ta bây giờ có khác không?” Lưu Chiến Hằng hồi tưởng lại.

Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt lên tiếng: “Anh tới tìm tôi chính là vì nhớ lại quá khứ?”