Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2276



Như vậy lại khiến Nguyễn Tri Hạ trong lòng có chút hỗn độn.

Ra khỏi Tư thị, hai người cùng nhau ngồi lên xe hơi.

Lúc đó, Mạc Đình Kiên liên tục nhíu mày, Nguyễn Tri Hạ biết anh đang nghĩ về chuyện công ty, cũng không lên tiếng làm phiền anh.

Qua một lúc sau, gần sắp đến trường mẫu giáo của Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng: “Anh không thể bỏ mặc Tư thị không can thiệp.”

Cuối cùng cũng nghe được câu nói này.

Nguyễn Tri Hạ không thay đổi sắc mặt nhiều, chỉ là quay qua nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

“Mỗi một công ty, đều nên có trách nhiệm với xã hội, nếu như bỏ mặc Tư thị không quản, thì sẽ có rất nhiều người thất nghiệp.” Mạc Đình Kiên chỉ đơn giản nói ra những lời như vậy.

Nguyễn Tri Hạ suy tư một lúc, bèn tươi cười hẳn lên: “Em cảm thấy anh nói có lý.”

Những năm mẹ của Mạc Đình Kiên qua đời, anh hoàn toàn dựa vào niềm tin, sự kiên trì điều tra thủ phạm mà vượt qua, sau này là vì cô, đến lúc tất cả gần như ổn định, sức khỏe của anh so với tâm tư sớm phát ra cảnh báo, chống đỡ hết nổi rồi.

Giai đoạn của mỗi cuộc đời con người, sẽ có một số việc đặc biệt để chúng ta làm, những việc này khiến cuộc đời chúng ta gom góp thành một lập thể phong phú, cho chúng ta tìm được chính mình.

Mạc Đình Kiên lúc trước sẽ không suy nghĩ những chuyện như vậy, bởi vì lúc đó đối với anh còn có những việc quan trọng hơn, nhưng bây giờ, anh tự thoát ra rồi.

Nguyễn Tri Hạ hiểu được ý của Mạc Đình Kiên, và cảm thấy anh nói đúng.

Với sức khỏe của Mạc Đình Kiên, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa đồng ý cho Mạc Đình Kiên về công ty làm việc.

Nhưng cô cũng đã quyết định nhượng bộ: “Mỗi tuần đến công ty một lần, có công việc khẩn cấp Thời Dũng có thể đem đến nhà giải quyết.”

Mạc Đình Kiên đối với chuyện này không hề phản đối, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo: “Đều theo ý của em.”

Nghe anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ trong lòng rất khó chịu, làm như cô rất bá đạo, việc này không cho làm, việc kia cũng không cho làm.

Thời Dũng ngày thứ hai đã đến nhà đưa văn kiện.

Trước khi đến đã điện thoại trước cho Mạc Đình Kiên, rất có chừng mực chỉ đem đến bốn bộ hồ sơ.

Nguyễn Tri Hạ để ý, lúc Mạc Đình Kiên xem bốn bộ văn kiện, có hơi chau mày, đó là biểu hiện sự bất mãn.

Nguyễn Tri Hạ dặn dò người làm pha trà, quay người đi ra, lúc đến gần cửa, đúng lúc nghe được Mạc Đình Kiên hỏi Thời Dũng: “Có tin của Mạc Đình Phong không?”

Cô đứng ngay trước cửa dừng một chút, bèn đẩy cửa đi vào.

Nhìn cô đi vào, Mạc Đình Kiên và Thời Dũng thần sắc cũng không thay đổi gì.

Chuyện này bản thân cũng không cần che giấu Nguyễn Tri Hạ.

Thời Dũng thấp giọng: “Tạm thời còn chưa có.”

Chủ yếu việc này là dặn dò người bên dưới điều tra, gần đây lo bận việc của Tư thị, không thể phân thân, cho nên không biết là Mạc Đình Phong ẩn náu quá giỏi, hay là người bên dưới không để tâm đi kiếm.

“Như vậy sao…” Mạc Đình Kiên dựa vào ghế, tay để trên bàn làm việc, như là đang suy tư, nhè nhẹ gõ trên mặt bàn.

Nguyễn Tri Hạ đứng một bên nghe ngóng, như là nghĩ ra được việc gì: “Ngày mai chúng ta có thể đến bệnh viện tâm thần thăm cô của anh.”