Nguyễn Tri Hạ không bỏ lỡ sự thay đổi trong ánh mắt của Tiêu Văn, hơi híp mắt lại, ngữ khí mang theo chút trêu đùa, khoa trương nói với Mạc Đình Kiên: “Đến rồi à.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày một cái: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, lối đi bên cạnh cũng khá lớn, hai người song song lách qua nhau cũng có thể đi lọt, nhưng lúc này Tiêu Văn đứng ở giữa lối đi, Mạc Đình Kiên không cách nào đi vào.
Tiêu Văn cảm giác được Mạc Đình Kiên đang mất kiên nhẫn, nhưng cũng không để ý, mở miệng nói: “Anh Mạc, tôi…”
“Nghe không hiểu tiếng người sao?” Ánh mắt Mạc Đình Kiên cũng rất lạnh lùng: “Vậy để tôi nói theo cách khác, mời cô cút ra.”
Nguyễn Tri Hạ cũng có chút bất ngờ, tuy rằng Mạc Đình Kiên đối xử với mọi người không dịu dàng như với cô nhưng cũng không đến nổi ác liệt như lúc này.
“Mạc Đình Kiên.” Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng gọi tên anh, định nói anh đừng như vậy.
Cô tuy rằng không có hảo cảm với Tiêu Văn, nhưng cũng không đến nổi ghét bỏ như vậy.
Mạc Đình Kiên nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, không bảo Tiêu Văn nhường đường nữa, mà xoay người sang hướng bàn bên cạnh đi theo lối đó, dưới tình huống không vướng Tiêu Văn nữa mà đi đến ngồi xuống chỗ đối diện Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được cô gái nhỏ Tiêu Văn này không an phận, bất giác trong lòng có chút suy nghĩ, trong lúc cô không biết, Tiêu Văn đã làm ra chuyện gì nên Mạc Đình Kiên mới ghét cô ta như vậy sao?
Nguyễn Tri Hạ vốn vui vẻ đến ăn với Mạc ĐÌnh Kiên một bữa cơm, nhưng không ngờ lại gặp tình huống như vậy, Tiêu Văn không đi, cô cũng không tiện ăn cơm với Mạc Đình Kiên.
Sau đó cô mới hỏi: “Cô Tiêu, lúc nãy cô có gì muốn nói với tôi sao?”
Tiêu Văn lắc lắc đầu, đưa tay lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không có chuyện gì, chỉ là thấy cô Hạ ở đây, định qua chào hỏi thôi.”