Cô và Thẩm Lệ đi vào phòng vệ sinh chỉnh lại trang phục một chút.
Sau khi Thẩm Lệ rửa mặt xong nhìn vào gương thấy trên mặt có mấy vết cào đỏ, nhưng không có tí máu nào, nhìn sơ qua không khác bình thường là mấy.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ thì ngược lại, cái trán sưng lớn nhìn có chút dọa người.
“Không sao chứ? Sao lại sưng lớn như vậy?” Thẩm Lệ dùng ngón tay xoa nhẹ nhàng, không dám quá sức: “Là thằng oắt nào làm, tớ báo thù cho cậu.”
“Được rồi, cậu an phận một chút, so với cái gì cũng mạnh.” Nguyễn Tri Hạ bất lực lắc đầu.
Thẩm Lệ sờ mũi, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng là do cô gây ra.
Lúc hai người đi ra từ phòng vệ sinh thì nhìn thấy Cố Tri Dân đang đợi ở bên ngoài.
Cố Tri Dân sờ soạng mặt Thẩm Lệ: “Để anh xem vết thương trên mặt nào.”
“Cái gì mà vết thương hay không vết thương chứ.” Thẩm Lệ gạt tay anh ta ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nguyễn Tri Hạ mím môi cười cười, dự định đi ra ngoài trước, không quấy rầy không gian riêng của hai người.
Tư Mộ Hàn người cao chân dài, bước chân cũng dài, anh đi tới đứng trước cô rồi buông mắt từ từ quan sát, khi ánh mắt chạm đến khối u lớn trên trán, rất rõ ràng con ngươi anh co lại một chút.
Nhưng anh vẫn nhướn mày nói: “Đi đi, tôi chờ cô.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô không thể làm gì khác ngoài việc kiên trì vào phòng vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ trở lại phòng vệ sinh, phiền não gõ cái trán của mình lại vô tình gõ lên cục u kia.
“Ây da…” Đau chết mất.
Cuối cùng, sau một lúc lề mề cô mới đi ra ngoài.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đi đâu không biết, chỉ thấy một mình Tư Mộ Hàn đứng đó đợi cô.
Bộ âu phục trên người anh lúc nào cũng gọn gàng tỉ mỉ như vậy, thân hình thon dài cao ngất, cho dù anh có đứng trước cửa phòng rửa tay thì hình ảnh vẫn đẹp mắt như thế.