Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2758



Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ cũng chẳng muốn quản bọn họ, chờ đến khi hai cô chậm rãi ăn no, rõ ràng hai người Cố Tri Dân và Tư Mộ Hàn đều đã uống say, nhưng vẫn gượng chống đỡ.

Ánh mắt Cố Tri Dân đã hơi rời rạc, nhưng vẫn không quên khiên khích Tư Mộ Hàn: “Cậu còn được không?”

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã đỏ đến mang tai: “Là cậu không được rồi hở.”

“Tôi, Cố Tri Dân, sẽ không được sao?” Cố Tri Dân cười lạnh, cầm chén rượu lên ực một hớp.

Tư Mộ Hàn cũng cười lạnh: “Uống một chén thôi mà đã cảm thấy mình lại được rồi sao?”

Cố Tri Dân lườm Tư Mộ Hàn, loạng choạng rót một chén: “Ai nói tôi chỉ có thể uống một chén? Tôi còn có thể uống nữa!”

Mắt thấy Cố Tri Dân uống mấy chén, rượu trước mặt Tư Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Lệ không nhìn nổi nữa, quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đừng để ý đến hai người đàn ông điên này nữa.”

Cô cũng không sợ bọn họ uống quá nhiều, Tư Mộ Hàn đáng tin hơn Cố Tri Dân nhiều, anh có giới hạn.

Nguyễn Tri Hạ gật đầu, khi rời đi không quên dặn dò Tư Mộ Hàn: “Tương đối là được rồi.”

Tư Mộ Hàn nhìn thấy các cô muốn đi ra ngoài, bắt lấy tay Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Đi đâu?”

Nguyễn Tri Hạ khẽ nói: “Ra ngoài đi dạo với Tiểu Lệ, không quấy rầy các anh uống rượu.”

Tư Mộ Hàn khẽ cau mày, vừa mở miệng đã bị giọng nói êm ái của Nguyễn Tri Hạ cắt ngang: “Được rồi, em biết rồi, sẽ cẩn thận, sẽ không đi lung tung, sẽ quay về sớm thôi.”

Nguyễn Tri Hạ đã quá hiểu tính tình của Tư Mộ Hàn, biết anh muốn nói gì nên cướp lời nói trước, nói ra hết những lời Tư Mộ Hàn muốn nói, khiến anh không còn lời nào để nói.

Quả thật Tư Mộ Hàn không còn lời nào để nói.

Anh bất đắc dĩ khẽ cười: “Biết là được rồi.”

Thẩm Lệ dẫn hai mẹ con Nguyễn Tri Hạ và Tư Nguyễn ra khỏi phòng bao.

Đi dạo một vòng trong Kim Hải, đột nhiên Nguyễn Tri Hạ nhớ đến trước đó cô đã đồng ý mua sách ảnh cho Tư Nguyễn nhưng vẫn luôn không có thời gian đi mua.

Tai Tư Nguyễn rất thính, nghe thấy Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ nhắc đến chuyện này, lập tức bạch bạch chạy đến, lôi kéo tay Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ, lúc trước khi chúng ta đi đến, con nhìn thấy trên đường có một hiệu sách, ở đằng kia kìa, không xa lắm đâu.”

Cô bé nói xong còn chỉ tay ra bên ngoài.

“Được!” Thẩm Lệ xoa đầu Tư Nguyễn: “Chúng ta đến bên đó nhìn xem.”

Hiệu sách mà Tư Nguyễn nói quả thật cách Kim Hải không xa, đi đến cũng chỉ mất bảy tám phút mà thôi.

Hiệu sách không lớn, cơ bản đều là một số đầu sách cho trẻ em.

Vừa vào cửa là có thể cảm thấy, trang trí vô cùng nghệ thuật, bố trí cũng vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn đều là hàng nhập khẩu.

Tại khu vực trung tâm thành phố Hà Dương tấc đất tấc vàng, mở một hiệu sách như vậy, vốn dĩ không thể nào kiếm được tiền, chủ hiệu sách này đúng là rất có tiền.

Mặt tiền hiệu sách không lớn, xếp sắp vô cùng khéo léo, bây giờ là giữa trưa cũng có những người khác, chủ hiệu sách ngồi đằng sau quầy thu ngân, khẽ ngước mắt nhìn sang: “Xem tự nhiên.”