Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2802



Cố Mãn Mãn ngồi ở đối diện Thẩm Lệ, đưa lưng về phía cửa, lúc này đang tức giận, vừa không chú ý thấy ánh mắt của Thẩm Lệ, cũng không nhìn thấy người đứng ở cửa.

Còn tiếp tục cằn nhằn: “Em thà chết ở bên ngoài, làm một bà cụ đơn thân ưu nhã, cũng không đi gặp ông chú đó đâu.”

“Như vậy sao?” Thẩm Lệ lại nhìn ra cửa một cái.

Cố Mãn Mãn nói rất hăng say, còn muốn tiếp tục nói: “Em nói chứ…”

“Ông chủ Đào.” Thẩm Lệ kịp thời mở miệng, cắt ngang lời của Cố Mãn Mãn.

Đào Triển Minh hồi nãy đã đến rồi, sau khi đến thì cứ mãi đứng ở bên cửa nghe Cố Mãn Mãn nói chuyện, khi bị Thẩm Lệ phát hiện, anh còn mỉm cười với Thẩm Lệ một cái, đứng ở cửa không nhúc nhích.

Ý đó, rõ ràng là muốn nghe lén Cố Mãn Mãn nói chuyện rồi.

Dù sao cũng là đang cà khịa anh ta, Thẩm Lệ dứt khoác để anh tự mình nghe, anh ta ở trong lòng Cố Mãn Mãn là như thế nào.

Càng huống hồ, Đào Triển Minh cứ mãi không nói rõ thân phận của anh cho Cố Mãn Mãn nghe, cũng quả thực là không hay.

Nhưng mà a, cô lại sợ Cố Mãn Mãn cà khịa ghê quá, không để lại đường lui cho mình, đến lúc biết thân phận của Đào Triển Minh rồi, thì chỉ có cô ấy hối hận thôi.

Cố Mãn Mãn bây giờ vẫn cứng miệng không thừa nhận, nhưng cô ấy và Đào Triển Minh càng lúc càng thân, Đào Triển Minh cũng rõ ràng là thích Cố Mãn Mãn rồi.

Nếu không, tên gian thương Đào Triển Minh này sẽ lãng phí thời gian bàn chuyện làm ăn mà đến làm ‘bạn bè bình thường’ với Cố Mãn Mãn sao?

Anh cũng đâu phải ăn no quá rảnh rỗi đâu.

“Sao anh lại đến rồi?” Cố Mãn Mãn quay đầu lại nhìn về phía Đào Triển Minh, dưới đáy mắt lúc ban đầu còn loé qua một tia vui mừng.

Đợi đến khi cô ý thức ra biểu hiện của mình quá vui mừng, thì mới phản ứng lại, nhanh chóng giấu đi tia vui mừng trong đáy mắt đó, giả vờ bình tĩnh.

“Đi ngang qua, nên vào xem.” Đào Triển Minh đi tới.

Chậc, đâu ra nhiều đường đi ngang qua vậy.

Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn ngồi ở trước một bàn hội nghị nói chuyện, bên cạnh hai người còn rất nhiều chỗ trống.

Đào Triển Minh đi tới liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh Cố Mãn Mãn.

Thẩm Lệ không có để lỡ qua biểu cảm muốn cười nhưng nhịn của Cố Mãn Mãn.

Cố Mãn Mãn tự mình động lòng rồi, Đào Triển Minh lại nắm chắc phần thắng trong tay, xem ra hai người này đã buộc lại vào nhau rồi, ai cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ai.

Thẩm Lệ bây giờ chính là ở góc độ Thượng Đế, nhìn thấy tất cả vào trong mắt, hơn nữa còn có thể tiên tri hướng phát triển của tương lai nữa.

“Cô Thẩm.” Đào Triển Minh mỉm cười với Thẩm Lệ một cái, nhìn xung quanh, nói: “Đây chính là studio mới của cô Thẩm sao? Xem ra vẫn chưa trang trí xong, nhưng cảm giác không tệ.”

Ngữ khí vừa khách sáo vừa nghiêm túc.

Thẩm Lệ cười cười: “Đều là Mãn Mãn bận trước bận sau, anh cũng biết đó, gần đây tôi đều ở nhà dưỡng sức khoẻ.”