Thế nhưng, nụ cười càng sâu hơn của Tư Mộ Hàn đã nói cho cô biết, Tư Mộ Hàn đang nói rất nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghĩ tới tất cả hành động lúc trước của Nguyễn Hương Thảo tuy vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, nhưng không hề nghi ngờ chất vấn.
…
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ thức dậy, theo thói quen lấy điện thoại di động ra lên mạng, lại phát hiện tất cả các trang web lớn và mạng xã hội đều bị càn quét bởi sự kiện ông cụ Nguyễn về nước.
Có tin tức tài chính và kinh tế, cũng có tin tức giải trí.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng náo nhiệt.
Mười lăm năm trước, ông cụ Nguyễn ở thành phố Hà Dương cũng có thể xem là một người nổi tiếng, giao tiếp rất rộng, có nhiều người quyền thế hơn ông ta chịu qua lại với ông ta.
Nhưng mà, lúc Nguyễn thị đang phát triển lớn mạnh, ông cụ Nguyễn lại đột nhiên đi nước ngoài.
Một lần rời đi là mười lăm năm, bây giờ lại đột nhiên trở về, khiến giới truyền thông chú ý cũng không có gì lạ.
Nhưng có thể khiến nhiều nhà truyền thông tranh nhau đưa tin như vậy, có hơi phô trương quá.
Tư Mộ Hàn ở bên cạnh cũng tỉnh lại.
Tối hôm qua anh ôm Nguyễn Tri Hạ ngủ, sau khi Nguyễn Tri Hạ vừa tỉnh, liền đẩy tay anh ra, nhích sang bên kia giường, bây giờ trong ngực anh trống không.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lộ sự khó chịu, một lần nữa ôm Nguyễn Tri Hạ vào trong lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, ánh mắt lơ đãng liếc qua điện thoại cô, nhạt giọng nói: “Tôi cho người đi làm đó, em thấy sao?”
Trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo không dễ phát hiện, giống như một đứa trẻ cảm thấy chuyện tự thú là rất giỏi giang, đang chờ được khen ngợi.
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Anh để cho báo chí đăng tin làm nghiêm trọng chuyện của ông nội tôi như vậy làm gì?”
Cô không được thông minh như Tư Mộ Hàn, đôi khi sẽ không theo kịp suy nghĩ của anh.
“Không có gì, chỉ là để những người nên biết cũng biết được tin ông cụ Nguyễn đã trở về.”