Lúc trước mỗi lần bà ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành “ở cùng nhau, đều răn dạy cô, còn bây giờ mặc dù bên trong giọng điệu của bà hơi có vẻ không ủng hộ, nhưng cũng chỉ là sợ bị Tư Mộ Hàn biết mà thôi.
Thái độ thay đổi như thế này thật đúng là có ý nghĩa sâu xa.
Nguyễn Tri Hạ không định ở đây dưa vấn đề này với Tiêu Thanh Hà, trực tiếp hỏi: “Ông nội đâu?”
Cô và Tư Mộ Hàn đều muốn gặp ông cụ Nguyễn.
“Trong phòng làm việc trên lầu đấy, để mẹ dẫn con đi lên.” Tiêu Thanh Hà nói xong, đi về phía trên lầu.
Chưa đi được hai bước, bà quay đầu nhìn thấy “Tư Gia Thành” vẫn đi theo sau lưng Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt hơi đổi: “Tri Hạ, con…”
Nguyễn Tri Hạ giống như không hiểu ý của Tiêu Thanh Hà, đã biết còn cố hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tiêu Thanh Hà hiếm thấy mà cố chấp nói: “Ngài Tư ở lại phòng khách uống trà nhé, Tri Hạ chỉ đi gặp ông nội nó thôi, sẽ xuống ngay.”
“Không sao, con đi cùng cô ấy.” Tư Mộ Hàn ung dung nói.
Anh nhanh chóng kéo tay Nguyễn Tri Hạ, đi thẳng lên lầu.
Căn nhà của nhà họ Nguyễn là do ông cụ Nguyễn trước đây mua đất tự xây nên, phòng trên lầu hai rất nhiều.
Tư Mộ Hàn hỏi cô: “Phòng làm việc của ông nội tôi ở đó?”
Mấy năm nay mặc dù ông cụ Nguyễn định cư ở nước ngoài, nhưng phòng làm việc của ông cụ ở nhà họ Nguyễn vẫn được giữ nguyên, cách một khoảng thời gian sẽ có người làm quét dọn.