Tư Mộ Hàn nhìn điện thoại trong tay bị cúp máy ngang, ánh mắt lóe lên một chút sững sờ.
Nguyễn Tri Hạ dập máy của anh?
Tuy anh đã từng nghĩ đột ngột quyết định để Nguyễn Tri Hạ tham gia tiệc tối, có thể cô sẽ không vui, nhưng không ngờ cô lại kiên quyết như vậy.
Cố Tri Dân tức đến nghẹn lời, nhưng cũng không ném tài liệu trên mặt đất, mà là ném lên bàn làm việc, sau đó chỉ vào Tư Mộ Hàn nói: “Ông đây sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu.”
“Quá khen.”
Cố Tri Dân nhếch môi, lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra, nhập vào thanh tìm kiếm: “Làm thế nào để khiến một người đàn ông nghị lực hơn người, làm việc cẩn thận, chỉ số thông minh ngất ngưởng phải quỳ xuống gọi bố?”
Không tìm không biết, vừa tìm Cố Tri Dân liền phát hiện trên mạng có rất nhiều người đưa ra vấn đề tương tự như thế.
Trên cơ bản thì tất cả bình luận phía dưới đều như vậy:
“Chủ topic quỳ xuống gọi bố bao lâu rồi?”
“Không thể nào, anh còn không để đối phương quỳ xuống, bản thân mình đã quỳ xuống trước rồi.”
“Thật là ngây thơ.”
“Từng có một người cũng hỏi về vấn đề này, về sau…… anh ta chết rồi.”
“……”
Tất cả đều là những bình luận linh tinh.
Cố Tri Dân đọc thật nhiều những topic tương tự, nhưng cơ bản đều là những bình luận như thế.
Có một người đưa ra vấn đề tương tự, nhưng lại nhận được một câu phản hồi là: “Làm con trai thật tốt QAQ!”
Cố Tri Dân vứt điện thoại di động qua một bên, ngồi dậy bắt đầu xử lý tài liệu.