Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3092



“Mộ Hàn… em tốn rất nhiều sức mới tìm được loại thuốc này, tìm khắp cả Hải Phòng cũng không tìm ra được chai thứ hai đâu. Nghe nói dược hiệu vô cùng tốt, không có thuốc giải trừ cái chết, chỉ có…”

Lúc mới mua, người đó nói chỉ cần ngửi một chút hương trầm là có thể mất trí, phát điên, nhưng cô ta lại dùng cả một bình, cho dù là ông trời hay diêm vương cũng không cứu được.

Trần Mộc Châu cũng ở trong phòng, lúc đầu thì không sao, nhưng thời gian càng kéo dài, càng có cảm giác ngứa ngáy từ nơi sâu nhất trong cơ thể, lại càng khiến cô ta muốn lại gần Tư Mộ Hàn. Trân Mộc Châu chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ như thế này.

Lúc này, cô ta cảm thấy trong người như lửa đốt, không thở nổi, theo bản năng đến gần hướng Tư Mộ Hàn. Cô ta muốn trèo lên giường, thế nhưng hai tay làm thế nào cũng không nghe theo sai sử, cho dù cố gắng đến mấy thì tay chân vẫn mềm nhữn ngã lăn trên đất.

“Anh, anh Mộ Hàn” Trần Mộc Châu thấp giọng lẩm bẩm.

… Tư Mộ Hàn mím chặt môi, hai tay nắm chặt cứng. Nếu bây giờ anh có thể cử động thì việc đầu tiên anh làm chính là đá văng người phụ nữ này ra.

Là một người đàn ông có ý chí kiên định, anh cũng suýt chút nữa đã không thể chống cự được. Trần Mộc Châu vốn là một người phụ nữ đã có mưu tính từ trước, vì thế không hề có ý định chống cự, cô ta nhanh chóng thất thủ.

Nếu như lần này Tư Mộ Hàn thất bại tại trận, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Trân chôn cất Trân Mộc Châu theo.

“Ách, anh có sao không? Em cứ có cảm giác nóng cả cơ thể.. ” Trần Mộc Châu nằm trên mặt đất, giọng nói phảng phất có chút mê hoặc.

Lúc nói chuyện, giọng nói của cô ta rất mềm, thoạt nghe như là tiếng thì thâm bên tai khiến người khác mềm nhữn cả người.

Cô ta vẫn lẩm bẩm điều gì đó nhưng anh không nghe rõ lắm, âm thanh giống như một con thú nhỏ, nhưng miệng lại thở dốc càng lúc càng dồn dập hơn.

Trần Mộc Châu trông chỉ hơi xinh đẹp thanh tú nhưng không ngờ giọng nói của cô ta lại hay hơn nhiều người, nói năng nhẹ nhàng như lưỡi câu. Nếu như không nhìn mặt thì vẫn có nhiều người đàn ông sẽ sẵn sàng theo đuổi.

Cô ta còn đang bò lên trên giường, vừa rồi bị đẩy ra khỏi giường là thời cơ quá tốt, nếu không bây giờ Tư Mộ Hàn cũng không thể như tranh thủ được khoảng thời gian dài như vậy.

Cơ thể anh nóng như sắp nổ tung, nhưng khó chịu đến mức nào cũng sẽ không bao giờ đến gần Trần Mộc Châu.

Thật lâu sau, tay chân anh mới có thể thoải mái cử động được, cũng không biết là trời xui đất khiến thế nào mà mùi hương lúc nãy bỗng trở nên dịu nhẹ hơn.

Tư Mộ Hàn ném lư hương vào trong bể bơi phía sau, loại hương gây họa thì hít vào ít chút nào tốt chút đó, tuy rằng anh đã hít vào không ít.

Mới vừa ném cái lư đi mà tay chân anh lại mềm nhữn cả ra, cố gắng ởi tới cửa. Đã vậy ông cụ Chánh còn khóa trái cửa, trừ khi phải phá khóa, không thì đừng nghĩ tới việc thoát ra bằng đường này.

Trần Mộc Châu đang quỳ mặt đất, có lẽ nhận thấy được Tư Mộ Hàn bước đi, cô ta chật vật bò vê hướng của anh. Trần Mộc Châu thật sự đánh giá thấp dược tính của loại hương này, hiện tại đang nửa tỉnh nửa mê, sợ rằng tùy tiện ôm một người đến đây thì cô ta đều sẽ cho rằng đó là Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn đẩy ngã Trần Mộc Châu nằm ra giữa sàn, dứt khoát nhảy từ trên lan can xuống. Bể bơi bên dưới quanh năm đầy nước, ở đây cũng chỉ là lầu hai, nhảy xuống không chết nổi đâu, cùng lắm thì bị gãy chân là cùng.

Tư Mộ Hàn đứng không vững, chân mềm nhũn khi nhảy xuống, chúi đầu xuống dưới.

“Tùm!” Tiếng động khiến Lâm Tiến Quân đang đứng ở ngoài hồ bơi đầy kinh ngạc, vì lúc nấy anh ta tình cờ yêu cầu tài xế đỗ xe ở đây.

Tư Mộ Hàn vùng vẫy trong bể bơi một hồi, phát hiện tay chân không còn chút sức lực nào, cả người chìm thẳng xuống đáy, trái tim vô cùng nguội lạnh.