Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3653



Anh chỉ biết chuyện bản thân cần làm nhất bây giờ là bảo vệ Nguyễn Tri Hạ đợi tình trạng của cô thật ổn định. Nghĩ vậy anh nhanh chóng phái người đến bảo về cô thật kỹ lưỡng, cố ý dặn dò bọn họ không cho Vũ Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương vào phòng bệnh, sau đó mới vội vội vàng vàng về công ty. Anh sớm điều tra ra chân tướng ngày nào, thì cô gái nhỏ của anh sẽ không phải oan ức chịu khổ thêm ngày ấy

Lúc Dương Thừa Húc lên máy bay, Trần Mộc Châu vừa gian nan từ trên giường bước xuống đứng bên cửa sổ. Nửa bên cánh tay của cô ta bị bọc lại trong vải màu trắng, băng vải đeo trên cổ, cả người gầy rộc không chút sức sống. Nếu như Trần Mộc Châu dùng bộ dạng này đi ra ngoài, sợ là cho dù cô ta có đứng trước mặt Tư Mộ Hàn chưa chắc anh đã nhận ra được. Trên cánh tay cô ta xuất hiện rất nhiều vết thương, chúng dày đặc, lít nha lít nhít chồng lên nhau. Lúc này những vết thương ấy bắt đầu đau đớn, cái đau râm ran ấy không khác nào bị một đàn kiến gặm nhấm da thịt từng chút một.

Mới có một lúc không dùng thuốc giảm đau, cô ta đã cảm thấy đau đớn đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cho đến tận bây giờ, khi nghĩ lại, cô ta cũng không biết tại sao lúc ấy mình lại ra tay độc ác như vậy, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng cắn. Mấy ngày bị giam ở tầng hầm đó, không khác nào cơn ác mộng trong cuộc đời cô ta.

Phần lớn những chuyện xảy ra khi ấy cô ta đã không còn nhớ nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được chuyện bản thân tự cắn tay mình, còn lại trong đầu cô ta lúc này cũng chỉ còn thù hận. Cô ta không chỉ thù hằn Nguyễn Tri Hạ, mà hơn cả là lòng thù hận dành cho Tư Mộ Hàn.

Cô ta đã dành hết thảy kỳ vọng và tình yêu của tuổi thanh xuân của mình cho thiếu niên kia, nhưng mãi cho đến bây giờ cũng chưa từng được người ta đáp lại, thậm chí còn tự thương tổn bản thân mình. Toàn thân cô ta toàn là những vết sẹo, hay phải nói là đầy rẫy những vết thương tự an ủi mình, quả là một quãng thời gian nực cười mà.

Nhìn chút tia sáng vàng óng ánh dần nhuộm cảnh sắc phía bên ngoài kết hợp với mặt trời đỏ rực phương xa báo hiệu ngày mai sắp tới, đột nhiên cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm một tiếng ở trong lòng.

Không yêu chẳng sao, ít nhất cô ta cũng đã qua được nửa đời người rồi, chẳng phải cô ta không có người thương yêu, chỉ là cuối cùng cô ta vẫn khiến Dương Thừa Húc thất vọng rồi.

Đối với Dương Minh Hạo cô ta đã không còn chút hy vọng nào. Gia tộc sau lưng Nguyễn Tri Hạ bây giờ càng ngày càng lớn mạnh, trước sự lớn mạnh gần như áp đảo đó, cho dù Trần Mộc Châu cô ta có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng chỉ như con tôm con tép nhỏ bé cố gắng nhảy nhót, giãy giụa trước lúc chết mà thôi. Nếu đã như thế tốt hơn hết là cô ta đem hết thảy lửa giận của mình trút lên Sunrise cho xong.

Cô ta sẽ lôi Trần Hiền ra ngoài, ở tù đợi cả một khoảng thời gian dài như vậy, ắt hẳn anh ta đã không còn là cái loại dễ bị kích động như ngày trước nữa. Kiểu gì thì mọi chuyện cũng có cách giải quyết thôi, trước đây là do cô ta nóng ruột nên mới ăn đau. Bây giờ chậm rãi trù tính kiểu gì cô ta cũng tìm đến Tư Mộ Hàn để báo thù.

“Cô Châu, đến giờ uống thuốc của cô rồi.” Lúc Trần Mộc Châu vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cửa bị mở ra, một nữ y tá tóc vàng mắt xanh đi tới, trong tay cô ta là nước và thuốc. Đôi mắt cô y tá âm thầm nhìn lên ngó xuống đánh giá một phen, ánh mắt đó còn có chút xem thường.

Khẩu trang cô y ta đeo trên mặt rất lớn, Trần Mộc Châu không thể thấy rõ dung mạo của cô y ta kia. Huống chi bây giờ, bộ dạng này của cô ta vốn cũng hơi doạ người, thế nên cô ta cũng không nghĩ sâu xa, tạm dừng suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đi về giường ngồi xuống, đưa tay nhận lấy thuốc do cô y tá đưa đến nhét vào trong miệng.

Sau khi uống hai hớp nước miễn cưỡng nuốt thuốc xuống, Trần Mộc Châu tự kéo chăn nằm trở lại giường. Cô ta lại tiếp tục nghĩ, muốn báo thù, một cơ thể khỏe mạnh ắt hẳn là điều không thể thiếu. Thế nên bây giờ chuyện quan trọng nhất của mà cô ta cần làm là phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi sau đó sẽ đi chém giết.

“Thật không biết rốt cục cậu Húc nghĩ gì, mà lại chung tình với một người phụ nữ xấu đến thế…” Có lẽ cô y tá kia thật sự yêu thích Dương Thừa Húc, tuy giọng nói của cô ta rất nhỏ, nhưng phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, thế nên toàn bộ những lời cô ta vừa nói, Trần Mộc Châu nghe rất rõ ràng.

Hai mắt vừa mới nhắm lại của Trần Mộc Châu bỗng nhiên mở ra. Tuy rằng dáng vẻ bây giờ của cô ta thật sự có chút doạ người, nhưng bị bắt nạt như vậy mà còn không chịu lên tiếng, không phải là thói quen của cô ta. Thế nên Trần Mộc Châu cười lạnh một tiếng, hai tay chống giường ngồi thẳng người lên bảo: “Không thích tôi, chẳng lẽ thích một người phụ nữ chỉ ngoi lên được đến chức y tá như cô chắc?” Tốt xấu gì thì cô ta cũng là cô cả của nhà họ Trần, coi như có bị vây khốn trong trạng thái chán nản, thì chút khí thế này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.