Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3656



“Tôi sẽ điều tra chuyện này, đưa Vũ Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương theo, đổi bệnh viện đi, không để Tri Hạ về nhà tịnh dưỡng nữa, gọi bác sĩ đến, chuyện này là do ai phát hiện.” Nguyễn Kiến Định nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.

“Chờ tôi một lát tôi sẽ đích thân đưa Tri Hạ ra ngoài, Ôn Hàng Dương có thể cần phải phiền anh hai xử lý.” Theo đẳng cấp hiện giờ của anh không thích hợp đụng đầu với người đó, nghỉ ngơi dưỡng sức mới chính là biện pháp tốt. Anh thở dài, gần đây Tư Mộ Hàn luôn cảm thấy không có tinh thần, sau khi vết thương trên đùi khá hơn một chút thì anh không chịu dùng xe lăn nữa, mặc dù đi đứng chậm nhưng vẫn thuận tiện hơn.

Cất bước định rời đi, đột nghĩ đến một chuyện chưa có câu trả lời, lại ngồi xuống vuốt vuốt trán nói tiếp: “Người phát hiện chuyện này là vị bác sĩ già được mang về từ Frigiliana…Lúc đầu tôi cảm thấy có gì đó không ổn, anh trai nhân tiện kiểm tra ông ta luôn đi.” Nguyễn Kiến Định suýt chút nữa không nói ra bước tới, chuẩn bị rời đi, chợt nghĩ còn câu hỏi khác chưa trả lời được, tôi lại ngồi xuống, nhéo mày nói: “Vị bác sĩ già tìm được câu hỏi này là bác sĩ cũ mang về từ.. Lúc đầu, tôi cảm thấy có chút gì đó không ổn, đại ca nhân tiện kiểm tra anh ta. ”Nguyễn Kiến Định suýt chút nữa không nói thì đã bỏ sót người này, đây là sư phụ của Vũ Nguyên Hải, nói chung là cũng có chút vấn đề.

“Đừng lo lắng, để vị bác sĩ già đó ở lại bệnh viện, nếu như qua thời gian này mà không có vấn đề gì thì tôi sẽ cho người đưa ông ta về.” Vỗ vỗ bả vai Tư Mộ Hàn, Nguyễn Kiến Định thở dài, chuyện gì thế này, vừa xong một chuyện lại có thêm một chuyện khác.

“Trước tiên mọi người đừng hành động gì cả, chờ tin của ông. Ông nghi ngờ phía sau có sự chỉ đạo của những đứa con trai của ông.” Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Sư phụ của Vũ Nguyên Hải bỗng nhiên được tìm thấy tình cờ, còn cùng trở về đây. Bây giờ lại phát hiện trên thân thể của Tri Hạ có vấn đề, đem những chuyện này kết hợp lại với nhau suy nghĩ một lát, có lẽ chính là muốn bọn họ đối đầu với Ôn Hàng Dương!

“Sao vậy? Con luôn cử người theo dõi ở Mỹ và không phát hiện ra vấn đề gì.” Ngay từ đầu, Nguyễn Kiến Định đã nghĩ rằng các cậu của mình có thể có hành động, nên luôn một mực đề phòng, rõ ràng không có một chút động tĩnh nào, sao có thể lại là bọn họ.

“Ông chỉ hỏi một câu, nếu như các cháu và Ôn Hàng Dương đối đầu với nhau đến chết mới thôi, thì cuối cùng ai sẽ là người được lợi?” Kỳ thực, cũng chẳng phải là một việc phức tạp, xem như là cho Nguyễn Kiến Định luyện tập một chút. Công tước Otto nhấp một ngụm trà, cau mày khinh bỉ.

“Nhưng mà người giám sát hoàn toàn không có động tĩnh…Thật xin lỗi ông ngoại, là do con khinh địch.” Bọn họ không có động tĩnh gì không có nghĩa là không nhúng tay, anh chỉ nhìn người của bọn họ, trên dưới bọn họ có hàng nghìn mạng lưới các mối quan hệ, đến bây giờ anh chỉ mới chạm vào được một phần nổi của tảng băng chìm, muốn nắm chắc được cậu của cô thì vẫn còn rất sớm!

Nhìn anh có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện như vậy, tốc độ phản ứng cũng nhanh. Công tước Otto cảm thấy vui mừng, âm thầm gật nhẹ đầu, vuốt vuốt các ngón tay mình.

“Chuyện này tôi muốn đích thân điều tra. Nhưng anh đã nghĩ đến rồi, tôi sẽ không xen vào. Yaren không đến, Hải Phòng lại là sân nhà của anh, cho dù là người của anh ta xuất sắc nhưng anh có lợi thế của thiên nhiên, chỉ cần động não suy nghĩ thì anh ta sẽ không phải là đối thủ của anh. Kiến Định học nhiều biết nhiều, sau này người đối đầu với anh còn khó khăn hơn hiện giờ rất nhiều.”

Vỗ vỗ vai Nguyễn Kiến Định và nói rõ rằng ông ấy không còn việc gì ở đây nữa. Công tước Otto ngâm nga bài hát rồi quay người rời đi.

“Cần hỗ trợ thì gọi cho tôi.” Loại chuyện tranh luận trong gia tộc này anh có thể giúp được rất ít, Tư Mộ Hàn vừa nghĩ đến Nguyễn Tri Hạ lúc này đang không biết có bao nhiêu nguy hiểm, anh lo lắng để lại một câu rồi chạy đến bệnh viện.

Từ TQT đến bệnh viện không xa, Tư Mộ Hàn lái xe với tốc độ rất nhanh, chưa đến mười phút đã đứng dưới lầu bệnh viện. Trong bệnh viện yên tĩnh lạ thường, Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, bước xuống xe rồi đi vào thang máy.

Nguyễn Tri Hạ lần này đã ngủ một giấc khá lâu, sau khi anh làm xong việc bận rồi quay lại, thì thấy Nguyễn Hướng Minh đã canh ở đây từ sớm, lúc này đang ngồi yên lặng trên sô pha đọc sách. Với một đống sách nhỏ được đặt ngay ngắn trên tay, có vẻ như cậu nhóc đã thật sự học tập, vẻ mặt nghiêm túc, chững chạc có mấy phần giống anh.

Vừa quay về thì thấy cảnh tượng như vậy, Tư Mộ Hàn thở ra một hơi, dùng tay phải xoa xoa nơi túi áo.