Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3682



Khi còn trên đường, anh đã biết trước kết quả, ba người ở hai bên đều đang nghĩ cách, không ngờ rằng không những không tìm được Nguyễn Hướng Minh, chưa kể đến Nguyễn Tri Hạ bị bắt đi, đến công tước Otto cũng bị thương nặng.

Từ đầu đến cuối, bọn họ còn không biết đối phương là ai, hiển nhiên người đó rất liều lĩnh, căn bản không muốn sống nữa, không thì hắn ta sẽ không trực tiếp tấn công Công tước Otto, hai tay Mộ Hàn chống ở bệ cửa sổ.

Hai tay Nguyễn Kiến Định khoanh trước ngực, tựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần, cả một quãng đường phóng xe như bão lũ, sức lực hao tốn cũng không ít đến nơi thì ngược lại lại chẳng nhìn thấy được kết quả gì.

Mặc dù thời điểm đầu tiên anh phỏng đoán là do Trần Tuấn Tú làm, nhưng trong tay vừa không có tiền, không có anh em đồng bọn lại không có quan hệ với ai nên anh ta không thể làm được chuyện này, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu anh mới quay sang hỏi Nguyễn Kiến Định: “Dương Minh Hạo dạo này thế nào rồi?”

Dương Minh Hạo thì có thể, nhưng Kiến Định có tự tin, người mà anh ta đã nhốt vào thì không thể nào có khả năng liên lạc được với bên ngoài, không có ai giúp đỡ thì Dương Minh Hạo không có cách nào để thoát ra, không thể làm tốt được chuyện này nên lắc đầu bác bỏ ý kiến này: “Không thể nào là ông ta.”

Phương pháp để bắt cóc Hướng Minh không hề phức tạp, cả cái đất Hải Phòng người có thể làm được chuyện này cũng có không ít, nhưng có thể ở trong bệnh viện trắng trợn đưa Tri Hạ đi thì cả cái Hải Phòng này người thực hiện được chỉ có một mình ông ta, hai mắt Nguyễn Kiến Định trừng lớn, nói với Mộ Hàn: “Ôn Hàng Dương là đồng lõa.”

Hiển nhiên anh cũng đã đoán được rồi, xoay người dựa vào bệ cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, trái tim bị bóp chặt, đã không biết đây là lần thứ mấy rồi, rõ ràng lần nào cũng thề rằng thế bảo vệ cô thật tốt, nhưng mỗi lần người bị thương vẫn là cô gái nhỏ của anh, quả là buồn cười cực điểm, đến người con gái của mình cũng không bảo vệ nổi! Vừa nghĩ anh vừa nói: “Không có chứng cứ, anh ta sẽ không nói.’

Nguyễn Kiến Định bỏ hai tay xuống, đột nhiên trừng mắt: “Ở địa bàn của chúng ta, cần chứng cứ làm cái quái gì!” Mặc dù hiện tại anh ấy vẫn chưa tiếp xúc được với đồ vật nòng cốt của gia tộc Otto, nhưng đây là ở Hải Phòng, là sân khấu của anh ấy, đã động vào người của anh ấy, thì cần chứng cứ làm gì!

Nghiêng đầu một chút, khóe miệng Mộ Hàn cong lên một nụ cười nhẹ, là do anh hẹp hòi quá rồi, Tri Hạ cũng đã bị bắt đi rồi, lấy đâu ra nhiều sự băn khoăn như thế: “Chính xác, không nói nữa, bảo Vũ Nguyên Hải làm cờ hy sinh cho tôi đi, tôi không muốn tay mình dính máu.”

Cô nàng của anh quả thật là yếu đuối, nhưng cũng là giáp trụ để anh mạnh mẽ hơn!

Nói xong, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn không hẹn mà trùng ý, nói làm là làm, sau khi tìm người canh giữ ở bệnh viện để đảm bảo an toàn cho công tước Otto, Nguyễn Kiến Định liền đưa Ôn Hàng Dương vây ở một nơi kín gió trong bệnh viện.

Mộ Hàn đem theo một đội vệ sĩ từ cầu thang, thang máy huênh hoang đi lên vây đánh sau lưng.

Đại khái cũng không ngờ rằng các anh lại đến nhanh như vậy, lúc đó Ôn Hàng Dương đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ở trên tay cuốn một sợi dây thừng làm bằng đồ chơi cũng không quan trọng lắm, cười tít mắt nhìn Vũ Nguyên Hải đang thu dọn đồ đạc.

Vẫn chưa đợi anh ta nghĩ rõ ràng xem nên trực tiếp rời đi hay ở lại vài ngày thì Mộ Hàn đã đạp cửa xông vào.

Mặc dù thân thủ của Ôn Hàng Dương rất tốt, nhưng hai tay cũng khó mà thắng nổi bốn địch, rất nhanh đã trở thành thế yếu, bị Trần Bắc cho người ấn xuống đất.

Sự đãi ngộ của Vũ Nguyên Hải cũng không tốt hơn anh ta là bao, cũng giống như anh ta bị hai tên vệ sĩ ấn trên mặt đất, Mộ Hàn cười lạnh một tiếng bước đến dùng chân đạp lên mặt Vũ Nguyên Hải, sự âm u ở trong mắt cũng chưa tan bớt, nhìn Ôn Hàng Dương nói: “Không muốn anh ta chết trước mặt mày thì mau nói Tri Hạ đang ở đâu.”

Nói xong, lực ở chân tăng thêm, đế giày thô ráp cũng rất nhanh hằn lại ba vết máu đỏ trên mặt Vũ Nguyên Hải,chảy qua sống mũi của anh ta, rớt ở trên mặt đất, dòng máu đỏ tươi cũng làm cho hai mắt của Ôn Hàng Dương đỏ mắt, vùng vẫy muốn đứng lên nhưng một câu cũng không thốt nên lời.