Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3685



“Ông đúng là ngu xuẩn, có dùng lý lẽ để khuyên răn ông cũng không có ích gì. Trần Tuấn Tú, đừng ỷ vào việc ông là…”

“Mộc Châu, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Anh vừa nướng khoai lang cho em nè, em nếm thử một chút đi, ngọt ngào thơm ngon, anh nướng chín rồi đó.” Một bàn tay kéo lấy cổ tay của Trần Mộc Châu. Dương Thừa Húc liếm môi, trừng mắt liếc Trần Tuấn Tú một cái. Anh ta lấy ra hai củ khoai lang sẫm màu gần như đen như mực từ bên trong lò sưởi, đưa đến trước mặt Trần Mộc Châu.

Kìm hãm cơn tức giận của mình, Trần Mộc Châu ngồi xuống. Nhìn hai thứ đen thui không khác gì than ở trước mặt, cô ta im lặng một hồi lâu.

Mặc dù cô ta không biết làm mấy cái thao tác trong việc nấu nướng nhưng cô ta vẫn có thể phân biệt được đồ vật nào có thể ăn và đồ vật nào không thể ăn. Hai cái thứ đen thui này thật sự có thể ăn được sao? Nhận lấy cái thứ gọi là khoai lang nướng được cắm trên gậy gỗ từ tay Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu chọc chọc vài cái, trên mặt hiện rõ sự hoài nghi.

“Anh biết anh nướng không tốt, nhưng mà trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn, bây giờ việc quan trọng nhất là phải nhét đầy cái bao tử. Chờ đến khi nào giải quyết xong xuôi chuyện em muốn làm, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon hàng ngày.”

Dương Thừa Húc vừa nói chuyện vừa nhặt một củ khoai lang nướng từ dưới đất lên, thổi vài cái rồi cẩn thận bẻ đôi củ khoai lang, phần thịt màu vàng cam bên trong bốc lên hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía, không ngờ nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng thật ra bên trong cũng không tệ lắm.

Trần Mộc Châu lấy một củ khoai lang nướng, cẩn thận bẻ đôi, véo một mẩu rồi bỏ vào trong miệng. Trong miệng lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào cùng phần thịt mềm mại của khoai lang, cô ta híp mắt nhanh chóng ăn xong một miếng nhỏ, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.

Bữa ăn này của ba người cũng xem như là ngon lành.

Nguyễn Hướng Minh nằm ở trên giường ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng, cậu bé đói bụng đến mức có thể cảm nhận được dạ dày mình đang sôi ục ục. Mí mắt cậu bé run rẩy hai lần, nhưng một giây sau đó lập tức trở nên bình tĩnh. . Ngôn Tình Tổng Tài

Thời cơ vẫn chưa tới, thừa dịp hiện tại còn tính là có sức lực, mình phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi tình trạng này.

Cậu bé khẽ động đậy, hai tay nhẹ ngàng di chuyển khỏi chỗ mình nằm với biên độ nhỏ. Tay phải của cậu bé vừa mới vươn ra không được bao xa đã đụng phải một thứ gì đó mát lạnh trơn bóng, khi chạm vào còn cảm thấy hơi co giãn. Thừa dịp đám người bên kia không có ai để ý tới chỗ này, Nguyễn Hướng Minh thận trọng mở hai mắt ra, liếc sang hướng bên cạnh.

Vừa mở mắt ra, cậu bé suýt chút làm bại lộ việc mình đã tỉnh lại.

Cũng may bình thường ở nhà được bố mẹ huấn luyện nhiều, những thứ khác không học được bao nhiêu, nhưng lại vô cùng thành thạo việc không hoảng loạn khi gặp chuyện ngoài ý muốn.

Kìm nén sự lo lắng trong lòng, Nguyễn Hướng Minh từ từ điều khiển cơ thể mình đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.

Trí nhớ của cậu bé chỉ dừng lại ở lúc mẹ bị thương còn bản thân mình thì bị bắt đi. Về phần làm sao tới được nơi này, vì sao mẹ cũng bị bắt đến chỗ này, tại sao đến bây giờ bố vẫn chưa tìm được hai mẹ con bọn họ, cậu bé không hề có một chút manh mối nào.

Cậu bé khẩn trương nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào bên trong bàn tay to lớn của Nguyễn Tri Hạ, yên lặng bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu về khả năng chạy trốn.

Nếu như trong tình huống hiện tại chỉ có một mình Nguyễn Hướng Minh, kết hợp với việc cậu bé không bị thương thì bằng thể lực cũng được coi là đầy đủ này, khả năng cậu bé có thể trốn thoát trong lúc mấy người kia không chú ý tương đối cao. Tuy nhiên, nếu như phải mang theo người mẹ hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trên người có mấy vết thương cùng nhau trốn chạy, Nguyễn Hướng Minh cảm thấy gần như không có khả năng thành công. Bị động chờ cứu viện quá nguy hiểm, chưa nói đến việc thời gian chờ đợi quá lâu, trong lúc chờ còn không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nào không.

“Đợi lát nữa mày đưa thằng oắt con kia đến căn nhà gỗ ở phía tây, ba ngày sau lại đón nó về, trong lúc nhốt ở đấy chỉ có thể cho nó uống nước, không cần cho nó ăn bất kỳ thứ gì cả, Thằng ranh con đó quá thông minh, nếu không làm như vậy chẳng biết có thể qua mặt được nó được không nữa.”