Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4168



Từ khi hôn lễ bắt đầu chuẩn bị, Tư Mộ Hàn đã lâu không nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, cùng cô ở chung, càng nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, rõ ràng là đám cưới của Nguyễn Kiến Định, nhưng mà có vẻ anh và cô gái nhỏ này đã trở thành người bận rộn nhất.

Chuyện này nghĩ thế nào cũng lấy làm lạ. Sau khi suy nghĩ một lúc, trong đầu anh âm thầm quyết định các bước cho việc đình công!

Trong ngực ôm một cái như lò sưởi ấm áp, mềm mại ỷ lại nằm trên người của anh, Tư Mộ Hàn kiên trì không được bao lâu, chưa kịp nghĩ ra được lý do, anh đã ngủ thiếp đi, mở mắt ra trời đã sáng. Ngủ được một giấc thật thoải mái, cả người sảng khoái, suy nghĩ ngày hôm qua đã bị anh ta quên mất sạch! Đâu còn nghĩ đến việc đình công!

Anh đã tỉnh lại, nhưng cô gái nhỏ vẫn còn đang ngủ ngon say, Tư Mộ Hàn khẽ nhúc nhích muốn rút cánh tay của mình ra, nhưng anh còn chưa kịp rút cả bàn tay ra thì Nguyễn Tri Hạ đã nhíu mày, ừm một tiếng, hai mắt nghẹn ngào mở ra.

Vừa ngủ dậy, người vẫn còn đang mơ màng, cô lại chui vào trong.

lòng Tư Mộ Hàn, cọ qua cọ lại rồi tiếp tục nhắm nghiền hai mắt.

Hành động này của cô khiến Tư Mộ Hàn dở khóc dở cười, anh muốn đẩy cô ra để đứng dậy nhưng lại không nỡ. Anh nhìn sắc trời bên ngoài, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy thì hôm nay cũng không cần phải tới công ty nữa, đúng là một tiểu yêu tinh biết giày vò người khác! Anh khẽ chạm nhẹ lên chóp mũi của cô, cuối cùng, rốt cuộc.

Tư Mộ Hàn cũng không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ có thể năm xuống, coi như lại ngủ thêm một giấc vậy!

Ngủ một giấc này, đợi tới khi tỉnh dậy, Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, không có sức lực, chỉ muốn nằm lì ở trên giường không muốn nhúc.

nhích. Anh nhìn thời gian, đã gần trưa, cảm thấy có chút không tự nhiên, ho nhẹ, đây là lần đầu tiên anh nắm trên giường tới tận giờ này, cũng không nói câu nào, có lẽ hiện giờ, bên ngoài sắp nổ tung rồi!

Nghĩ vậy, anh liền cầm lấy chiếc điện thoại để ở tủ đầu giường Đúng như dự đoán, mười mấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn và email thì không đếm xuể, đa số cuộc gọi nhỡ đều là của Nguyễn Kiến Định, còn tin nhắn và email là do trợ lý và mấy vị quản lý cấp cao gửi tới. Tư Mộ Hàn thở dài, khó khăn lắm mới tìm được điểm đột phá trong hành tung của Abel, nếu không nằm chắc thời gian thì thật sự sẽ không kịp nữat Cô gái nhỏ vẫn còn đang say ngủ, Tư Mộ Hàn chạm nhẹ chóp mũi cô, thả lỏng người, cẩn thận rút vai ra. Lần này chân vừa chạm đất, còn chưa kịp đi tới nhà vệ sinh, cô gái ấy đã rục rịch ngồi dậy, mắt còn chưa mở ra, tựa như một chú cún nhỏ đang tìm sữa, ngu ngơ đáng yêu.

khiến người khác không chịu được! Tư Mộ Hàn thở dài, yên lăng quay về ôm người vào lòng.

Sắc đẹp mê hoặc lòng người, đúng là không lừa người. Thở dài trong lòng, Tư Mộ Hàn véo má cô, nhẹ giọng dõ dành muốn gọi cô tỉnh dậy, nhưng từ trước đến nay, Nguyễn Tri Hạ nào phải người làm theo lẽ thường. Lần này, chắng những Tư Mộ Hàn không gọi cô dậy được mà bản thân còn suýt chút nữa bị ấn xuống, cũng may anh đứng vững, nếu không đã bị kéo trở lại giường rồi!

Lần này lại giẳng co mất gần nửa tiếng mới có thể lôi cô gái từ trong chăn ra, khiến cô miễn cưỡng tỉnh táo, có thể tự mình vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc này, Tư Mộ Hàn mới lau đi mồ hôi vốn chẳng hề tồn tại trên trán mình, thở hắt ra, làm việc nhanh hơn!

Đợi tới khi xong mọi chuyện, lúc hai người xuống lầu cũng đã đến giờ cơm trưa. Nguyễn Hướng Minh dẫn theo Tỉnh Hòa, hai mắt nhìn chẳm chằm vào hai người vừa bước xuống lầu, thấy vẻ mặt họ không có gì khác thường, cậu bé thở dài, lại vùi đầu ăn cơm.

“Đều tại anh, tối hôm qua đã muộn như vậy rồi còn không chịu ngủ! Hại em phải tới gọi anh mới chịu ngủ, nếu không sao em có thể dậy muộn như vậy?” Nhận thấy ánh nhìn của Nguyễn Hướng Minh, mặt Nguyễn Tri Hạ khẽ ửng hồng, nửa người trốn sau lưng Tư Mộ Hàn. Cô lớn như vậy rồi, trẻ con cũng đã dậy từ lâu, thế mà mình vẫn còn nằm lì trên giường, đơn giản là chẳng ai dám tin! Cô làm sao còn có thể ra ngoài gặp người khác!

“Được, được, được, đều tại anh, hôm nay anh sẽ về sớm, không về muộn như vậy nữa, được không!” Tư Mộ Hàn không chút do dự gánh lấy tội này, anh biết ánh nhìn của cậu bé làm cô hoang mang.

Tư Mộ Hàn kéo người ngồi xuống bên phải mình, ôm vai cô, ấn cô ngồi xuống ghế, vừa gắp thức ăn vừa bồi tội, lúc nói chuyện còn cố ý nói nhỏ lại, chỉ sợ nếu bị người nghe thấy,, đến lúc ấy cô gái nhỏ này lại xấu hổ không ngẩng đầu lên được, vậy thật sự là tội của anh rồi!