Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 531



Bởi vậy, anh đẩy chuyện này lên người Nguyễn Tri Hạ là có mục đích khác?

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện, nhưng nghĩ lại một lần, lại cảm thấy không phải như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.

Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường.

Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy từ trên giường, mờ mịt sờ vị trí bên cạnh, phát hiện cũng không có bóng dáng của Tư Mộ Hàn.

Cô nhớ tối hôm qua mình nằm ngủ trên sô pha.

Tư Mộ Hàn từng trở về?

Nguyễn Tri Hạ mặc quần áo xuống giường đi mở cửa phòng, cửa phòng vẫn có vệ sĩ canh giữ như trước.

Không có Thời Dũng, trong nhóm vệ sĩ có một người khá quen mắt, là người đã từng gặp trong biệt thự của Tư Mộ Hàn.

Trong lòng cô thoáng an ổn hơn một chút, hỏi bọn họ: “Tối hôm qua Tư Mộ Hàn có trở về à?”

Vệ sĩ thành thật trả lời: “Lúc nửa đêm cậu chủ có trở về một lần, trời chưa sáng lại đi rồi.”

“Anh ấy không nói thêm cái gì à?” Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, vội vàng hỏi.

Vệ sĩ lắc đầu.

Nguyễn Tri Hạ mím môi, lại hỏi: “Vậy mấy người có biết tình trạng bây giờ của ông nội như thế nào không?”

Vệ sĩ vẫn tiếp tục lắc đầu.

Nguyễn Tri Hạ đóng cửa trở về phòng.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định cầm điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn.

Kết quả, cô không tìm thấy di động của mình.

Ngày hôm qua nửa đêm Tư Mộ Hàn trở về là để lấy di động của cô?

Nguyễn Tri Hạ đành phải ra cửa tìm vệ sĩ: “Có di động không? Cho tôi mượn dùng một chút?”

Vệ sĩ không trực tiếp đưa điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ mà hỏi: “Mợ chủ muốn gọi điện cho cậu chủ sao?”

Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Ừm.”

Vệ sĩ bấm gọi cho Tư Mộ Hàn sau đó mới đưa điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ.”

Di động kêu một lúc mới có người nhận máy.

Giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút khàn.

“Chuyện gì?”

Giọng điệu của Tư Mộ Hàn vô cùng lạnh nhạt, giọng nói của Nguyễn Tri Hạ cũng vô cùng lạnh nhạt: “Hôm qua anh có trở về à?”

Giọng điệu của Tư Mộ Hàn dường như có chút không kiên nhẫn: “Có việc gì thì nói đi.”

“Ông nội thế nào rồi?”

“Vẫn chưa tỉnh.”

“Điện thoại của em đâu?”

“Không biết.”

Từ hôm qua tới bây giờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn nghẹn một cục tức, lúc này rốt cuộc cũng nhịn không được mà chửi tục: “Anh, con mẹ nó thối lắm, tối qua anh trở về lấy đi điện thoại của em?”

Không đợi Tư Mộ Hàn nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ tiếp tục nói: “Anh là sợ em dùng điện thoại đọc được cái gì? Hay là lo lắng em gọi điện thoại cho ai?”

“Không có việc gì tôi cúp máy trước đây.”

Tư Mộ Hàn nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.