Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 542



Tư Mộ Hàn nhấc chân bước lên nửa bước, lại xoay người lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Tri Hạ, nắm chặt tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Nguyễn Tri Hạ nhìn tay hai người nắm lấy nhau, ngây ra một lát, ngẩng đầu nhìn anh.

Hàm dưới của anh hơi kéo căng, đường nét quai hàm gọn gàng, sạch sẽ, nhưng thực sự đã gầy đi mấy phần.

Cô không khỏi lên tiếng hỏi anh: “Mấy ngày nay anh đều ngủ trong bệnh viện sao?”

Đúng lúc hai người đi đến cửa thang máy, Tư Mộ Hàn ấn nút thang máy rồi mới nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Nguyễn Tri Hạ lại hỏi tiếp: “Có ăn được cơm không?”

Dường như Tư Mộ Hàn chê cô phiền, lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói gì.

“Ting.”

Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn mang vào thang máy.

Ông cụ Tư nằm ở phòng bệnh Vip, cả một tầng lầu đều trống không để cho ông cụ nghỉ ngơi điều dưỡng.

Vừa ra khỏi thang máy, Nguyễn Tri Hạ đã thấy hành lanh đứng đầy vệ sĩ, nhưng không có người nào khác nhà họ Tư.

Tư Mộ Hàn đưa cô đi thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Tư.

“Ông nội ở bên trong, vào đi thôi.”

Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.

Từ khi ông cụ Tư gặp chuyện tới nay, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ tới thăm ông.

Trên giường bệnh trắng như tuyết, ông cụ Tư yên lặng nằm trên giường, mang ống thở, trên người cắm đầy ống dây, còn đang truyền nước.

Nguyễn Tri Hạ đến gần, mới phát hiện vẻ mặt ông cụ Tư trắng bệch như từ giấy, hốc mắt cũng hõm sâu hơn, gương mặt cũng nhiều nếp nhăn.

Ông cụ Tư không phải ông già có khuôn mặt hiền từ, luôn là bộ dạng uy nghiêm, nhưng Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng này của ông, vẫn là không nhịn được có chút chua xót.

Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống giường, nhỏ giọng gọi: “Ông nội.”

Người trên giường không có phản ứng nào, nếu không phải có hơi nước đọng trên ống thở, Nguyễn Tri Hạ thực sự cho rằng ông cụ Tư đã không còn sống nữa.

“Được rồi, ra ngoài thôi.”

Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, giọng Tư Mộ Hàn truyền đến.

Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu, vươn tay xoa nước mắt tràn ra khóe mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô đóng cửa phòng bệnh lại, nói với Tư Mộ Hàn: “Bác sĩ nói thế nào?”

Tư Mộ Hàn vẫn chưa lập tức trả lời vấn đề của cô, mà không chút biến sắc đánh giá cô.

Anh chú ý tới khóe mắt cô có chút đỏ, chân mày cau lại, nói: “Không biết khi nào mới tỉnh lại, cho dù tỉnh lại cũng chưa chắc có thể bình phục lại như trước kia.”

Nguyễn Tri Hạ khiếp sợ hỏi lại: “Không chắct định có thể giống như trước kia?”

Tư Mộ Hàn chỉ dùng gương mặt không cảm xúc nhìn cô, cũng không giải thích thêm điều gì.

Không chắc có thể giống như trước kia, cũng có nghĩa là ông cụ Tư có khả năng tàn phế hoặc bại liệt, trở thành một ông già không thể tự lo cho cuộc sống của mình.

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lập tức trắng bệch, cô nhìn Tư Mộ Hàn, nhưng lại không biết phải nói lời gì để an ủi anh.

Một giọng phụ nữ đột nhiên truyền đến: “Cháu tới đây làm gì?”

Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng nhìn sang liền thấy Tư Liên đang đi về phía này.

Ánh mắt Tư Liên rơi vào người Nguyễn Tri Hạ, rất rõ ràng người Tư Liên vừa nói chính là Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi, vẫn gọi một tiếng: “Cô.”

Sắc mặt Tư Liên không được tốt, ánh mắt rõ ràng là bài xích Nguyễn Tri Hạ, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tri Hạ, mấy ngày nay cháu có khỏe không?”