Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 594



Sau này, lúc cô cho rằng mình có thể an bình yên ổn sinh đứa bé này, lại phát hiện xung quanh cô đều là người của Tư Mộ Hàn.

Cô không hiểu Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, càng không hiểu anh muốn làm gì.

Cúp điện thoại của Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy trong lòng không yên.

Cô dứt khoát đi ra ngoài tìm Tư Gia Thành.

“Chị Tri Hạ?” Tư Gia Thành vừa mở cửa thì thấy Nguyễn Tri Hạ, vội vàng tránh sang bên cạnh, để cô đi vào.

Nguyễn Tri Hạ đi vào, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.

Tư Gia Thành đóng cửa lại đi tới: “Chị muốn uống nước không?”

Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn cậu ta, giọng nói có chút nghiêm túc: “Gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.”

“Hả?” Tư Gia Thành hơi sửng sốt, sau đó liền bắt đầu giả ngu: “Chị nói cái gì… Anh họ em không biết em ở Sydney, anh ấy…”

Mặc dù cậu ta quả thực bị Tư Mộ Hàn bày mưu tính kế đưa đến Sydney, nhưng trước khi đến đây Tư Mộ Hàn liên tục dặn cậu ta, không được để cho Nguyễn Tri Hạ biết, là Tư Mộ Hàn bảo cậu ta tới.

Kết quả, cậu ta mới đến ngày đầu tiên đã bị lộ?

Tư Gia Thành mặc dù có chút thông minh, nhưng trong mắt Nguyễn Tri Hạ, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp không để ý đến lời Tư Gia Thành, trong giọng nói mang theo sự kiên quyết không cho phản bác: “Gọi cho anh ấy, chị có lời muốn nói với anh ấy.”

Giọng điệu này cũng có chút giống Tư Mộ Hàn.

Tư Gia Thành không thể làm gì khác ngoài lấy điện thoại di động ra gọi cho Tư Mộ Hàn.

Cậu ta lấy điện thoại ra, liền mở chế độ loa ngoài đưa điện thoại di động tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ mắt nhìn về phía điện thoại di động, màn hình điện thoại đang hiện lên “Đang quay số”, vẫn là dãy số quen thuộc.

Tay rũ xuống bên người không tự chủ được siết chặt, tim đập nhanh bất thường.

Lúc này, điện thoại đã kết nối.

Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chuyện gì?”

Tiếng Tư Mộ Hàn vẫn trầm, giọng âm u, lúc truyền ra từ điện thoại di động, lại càng lạnh lùng.

Nguyễn Tri Hạ mở miệng, đột nhiên không biết bản thân muốn nói gì.

Từ lúc cô rời khỏi thành phố Hà Dương đến giờ, gần nửa năm, đây là lần đầu tiên cô nghe giọng Tư Mộ Hàn.

Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ chậm chạp không lên tiếng, muốn lên tiếng nhắc nhở cô, thế nhưng thấy bộ dạng như mất hồn của Nguyễn Tri Hạ, Tư Gia Thành ngoại trừ đưa tay đẩy cô, cũng không lên tiếng.

Nguyễn Tri Hạ lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Cô mím môi, đang muốn mở miệng, chợt nghe giọng Tư Mộ Hàn lại vang lên: “Nguyễn Tri Hạ.”

Giọng nói bình tĩnh lại ung dung.

Nguyễn Tri Hạ còn chưa lên tiếng, Tư Gia Thành ngược lại kích động: “Anh họ, anh có thể nhìn nghìn dặm sao? Sao anh biết là chị Tri Hạ gọi điện thoại cho anh?”

Đầu bên kia điện thoại Tư Mộ Hàn không lên tiếng.

Tư Gia Thành sờ sờ mũi mình, thức thời nói: “Hai người nói chuyện đi, em về phòng ngủ một lát.”

Căn phòng Nguyễn Tri Hạ thuê cho cậu ta là một căn hộ nhỏ, tương đối rộng thoáng mát, có phòng khách có phòng ngủ có phòng bếp.

Tư Gia Thành vừa đi vào phòng, vừa dựng lỗ tai lên nghe xem hai người kia nói gì, nhưng cũng không nghe được gì.

Cậu ta vừa đi, trong phòng khách lại càng yên tĩnh.

Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện, Tư Mộ Hàn cũng vẫn trầm mặc, giống như đang đợi cô mở miệng.