Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 654



Cho dù không lấy được bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN, trong lòng Tư Mộ Hàn cũng có một chút suy đoán.

Chỉ có điều, sau đó Nguyễn Tri Hạ lại xảy ra chuyện nên anh không có cơ hội đi xác nhận suy đoán này mà thôi.

Một lát sau, Tư Mộ Hàn mới trầm giọng nói: “Có phải là của Trần Tuấn Tú và ông ta hay không, làm so sánh ADN sẽ biết thôi.”

Từ trong lời nói của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ nghe ra được anh đã sớm nghi ngờ điều này rồi.

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát nói: “Em đi lấy tóc của Trần Tuấn Tú. Gần đây, em hay tới đoàn làm phim, sẽ thường đi tới phim trường nên cơ hội gặp phải Trần Tuấn Tú cũng tương đối nhiều.”

Tư Mộ Hàn còn chưa lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ đã biết được anh sẽ từ chối đề nghị của cô.

Nguyễn Tri Hạ cướp lời anh nói: “Cứ quyết định như vậy đi, em không chấp nhận sự phản đối của anh. Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Cô nói xong lại nằm xuống, kéo chăn qua đầu, che mình kín mít.

Tư Mộ Hàn nhìn cái chăn nhô lên thì thò tay kéo: “Đừng che nữa.”

Nguyễn Tri Hạ bị lôi ra ngoài chăn, lộ ra nửa cái trán.

Tư Mộ Hàn bật cười, duỗi tay giật chăn lại, sau đó chen vào trên giường phía sau lưng cô, ôm chặt cô vào trong lòng.

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là dịch vào bên kia giường.

Cô vừa dịch về phía trước, Tư Mộ Hàn lại giống như keo da trâu, cũng dịch theo sát bên cạnh cô, không chịu rời ra.

“Anh đừng dựa vào gần như vậy, nóng lắm.”

Cho dù mở điều hòa nhưng rốt cuộc đang là mùa hè, nhiệt độ trên người Tư Mộ Hàn lại cao, dính vào cô giống như một lò lửa vậy.

Tư Mộ Hàn chỉ nói một câu khiến Nguyễn Tri Hạ liền không cử động nữa, ngoan ngoãn giống như một con mèo.

Anh nói: “Bảy giờ sáng mai anh phải tới công ty.”

Bây giờ đã hơn hai giờ, bảy giờ Tư Mộ Hàn đi tới công ty thì còn phải thức dậy sớm hơn. Nói cách khác, tối nay anh chỉ có thể ngủ được gần năm tiếng.

Đối với hai người bây giờ, cứ lẳng lặng ôm nhau ngủ một giấc bình yên đã không dễ dàng gì.

Sau khi Tư Hạ bị người đánh tráo, trộm đi, Nguyễn Tri Hạ vẫn ngủ không ngon.

Buổi tối, cô thường xuyên tỉnh lại, thời gian ngủ cũng không nhiều.

Khi trời sắp sáng, Tư Mộ Hàn bên cạnh vừa động đậy, Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh lại.

“Em ngủ thêm đi, không cần phải để ý tới anh đâu.” Tư Mộ Hàn nhận thấy Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại liền nghiêng đầu hôn phớt lên mặt cô.

Anh dậy, Nguyễn Tri Hạ cũng dậy theo.

Khi Tư Mộ Hàn lấy cà vạt từ trong tủ quần áo ra, Nguyễn Tri Hạ leo đến cuối giường nhận lấy cà vạt trong tay anh.

Cô vừa giúp anh thắt cà vạt, vừa khẽ căn dặn: “Anh đừng làm quá mệt, chú ý sức khỏe đấy.”

Cho dù tối hôm qua chỉ ngủ gần năm tiếng, nhưng vẻ mặt Tư Mộ Hàn không hề có chút mệt mỏi nào, trái lại nhìn rạng rỡ, rất có tinh thần.

Cô lại nghĩ tới vết thương của Tư Mộ Hàn do bị đạn bắn.

Cho dù cô luôn cảm thấy cơ thể Tư Mộ Hàn giống như làm bằng sắt, nhưng trong lòng cô biết rất rõ ràng, vứt bỏ vòng ánh sáng trên đầu thì anh cũng chỉ là một người bình thường.

Chỉ có điều anh có năng lực chịu đựng hơn người thường.

Nhà họ Tư cho anh thân phận và hào quang, nên muốn anh đóng góp trả lại.

Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, cũng không có bất công tuyệt đối.

Nếu lấy được càng nhiều, thì sẽ phải trả giá càng nhiều.

Tư Mộ Hàn hơi cúi người cho bằng Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt đen chăm chú dán trên mặt Nguyễn Tri Hạ, giọng nói mang theo một chút ý cười: “Đột nhiên quan tâm anh vậy sao?”