Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 710



Nguyễn Tri Hạ bị lời nói của anh làm cho nghẹn lời.

Tư Mộ Hàn nhân cơ hội này, hai ba lần liền giúp cô cởi xong quần áo, ném cô vào trong bồn tắm.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ âm thầm nghĩ, quả nhiên là nhanh hơn cô tự cởi quần áo.

Bản thân Tư Mộ Hàn thì mặc áo choàng tắm, sau đó đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng tắm xong, khi cô mặc quần áo đi ra ngoài liền nghe thấy trong bếp có tiếng động.

Lúc cô đi vào nhà bếp, cô thấy Tư Mộ Hàn vừa nhìn điện thoại di động, vừa thả thứ gì đó vào trong nồi.

“Anh đang nấu gì thế?” Nguyễn Tri Hạ tò mò đi đến.

Tư Mộ Hàn không quay đầu lại, ánh mắt anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động: “Anh nấu canh gừng.”

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, phát hiện anh đang lên mạng tìm kiếm cách nấu canh gừng.

“Anh nhanh đi tắm nước nóng, để đó em nấu cho.” Cô không tin Tư Mộ Hàn có thể nấu được canh gừng.

Tư Mộ Hàn nắm lấy cổ áo của cô, kéo cô về phía sau, lạnh nhạt nói: “Để anh nấu.”

Nguyễn Tri Hạ: “…”

Tư Mộ Hàn khăng khăng như thế, Nguyễn Tri Hạ không cách nào khác, cô đành phải đứng một bên nhìn anh nấu.

Có thể bởi vì anh là một người thông minh, cho dù chưa từng xuống bếp, chỉ dựa vào công thức trên mạng để nấu ra canh gừng, hình như canh gừng này cũng rất bình thường.

Nguyễn Tri Hạ uống một ngụm, cô ngẩng đầu lên liền thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm vào mình, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

“Khá ngon.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, uống thêm một ngụm.

Tư Mộ Hàn xoa đầu cô: “Em uống nhiều canh gừng vào nhé, anh đi tắm đây.”

Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi vào trong phòng tắm, Nguyễn Tri Hạ thè lưỡi, không ngừng lấy tay quạt gió.

Cô cảm thấy canh gừng này hơi cay.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, đây là tấm lòng của Tư Mộ Hàn, cuối cùng Nguyễn Tri Hạ vẫn uống hết một bát lớn.

Sau khi uống xong bát canh gừng, cả đời này Nguyễn Tri Hạ không muốn uống canh gừng nữa.

Lúc Tư Mộ Hàn tắm rửa xong đi ra đã thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa nhà vệ sinh, trong tay cô cầm máy sấy.

Tư Mộ Hàn nhíu mày nói: “Em làm gì thế?”

“Em giúp anh sấy tóc.” Nguyễn Tri Hạ giơ máy sấy trên tay lên, cười dịu dàng với anh.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng từ chối: “Anh không cần, em nghỉ ngơi trước đi.”

“Ồ?” Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, cô chỉ dầm mưa mà thôi, cũng không phải chưa từng dầm mưa, cô đâu có yếu ớt như thế.

Nguyễn Tri Hạ kéo anh đi đến phòng khách, để anh ngồi xuống sofa: “Em sấy tóc cho anh, nếu không sấy khô tóc, rất dễ bị bệnh.”

Tư Mộ Hàn không từ chối nữa.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra thử hơi nóng của máy sấy, sau đó cô bắt đầu giúp anh sấy tóc.

Cô cảm giác được cả người Tư Mộ Hàn đã buông lỏng, cô hỏi anh: “Hôm nay, sao anh lại muốn đến nghĩa trang thế?”

Tư Mộ Hàn thản nhiên nói một câu: “Đến thăm mẹ anh, chẳng lẽ còn phải chọn ngày hoàng đạo à?”

Nguyễn Tri Hạ nghẹn lời: “Không phải…”