Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 783



Anh vô cùng lạnh lùng nói: “Sau này đừng lại để Tô Miên bước vào nhà họ Tư nửa bước, tôi cho chị mặt mũi, nói trước với chị một tiếng, nếu như tôi lại trông thấy cô ta ở nhà họ Tư, đừng trách tôi không khách sáo.”

“Mộ Hàn, em nói gì vậy? Chị hỏi bây giờ em đang ở đâu đấy? Sắp…” Tư Cẩm Vân không biết Tư Mộ Hàn tức giận chuyện gì, đột nhiên gọi điện thoại cho cô nói những lời này.

Tư Mộ Hàn mặc kệ Tư Cẩm Vân nói gì, thẳng thừng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn nhận ra phía trước kẹt xe rồi, trong thời gian ngắn không thể qua được.

Anh đành phải lấy điện thoại gọi cho cô gái kia.

……

Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đợi trong nhà ăn một hồi cũng không thấy Tư Mộ Hàn đến, lại nhận được điện thoại của anh.

“Chỗ tôi hơi kẹt xe, phiền cô chờ thêm chút nữa, nếu thực sự không tiện, có thể dẫn con bé đến đồn cảnh sát trước.”

Trong giọng nói của anh không nghe ra tia cảm xúc lo lắng nào, bình tĩnh đến nỗi không giống một người ba đi tìm con gái.

Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: “Tôi rất tiện.”

Cô bé nhỏ như vậy, Tư Mộ Hàn cũng nhẫn tâm để cô dẫn nó đến đồn cảnh sát.

Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ ra khỏi phòng ăn.

Chủ yếu là con nít ngồi không yên, trời sinh hiếu động.

Bên Tư Mộ Hàn kẹt xe rất lâu, chờ đến lúc anh tới, Nguyễn Tri Hạ đã dẫn Tư Hạ đi đến công viên gần đó.

Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ cùng ngồi xổm ở bụi cây trong công viên nhìn kiến dọn nhà, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của đàn ông: “Tri Hạ.”

Tư Hạ chăm chú nhìn kiến dọn nhà, quá mức tập trung nên không nghe thấy Tư Mộ Hàn gọi mình.

Trái lại Nguyễn Tri Hạ xoay đầu lại.

Cô xoay lại liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi đang sải bước về bên này, ánh mắt chăm chú nhìn vào bé con bên cạnh.

Trước đó, Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ dạo phố xong đã không còn sớm nữa, lại dẫn Tư Hạ ăn cơm, chờ Tư Mộ Hàn lâu như vậy, bây giờ màn đêm đã buông xuống.

Đèn đường trong công viên đúng lúc sáng lên. Dưới ánh đèn, gương mặt lạnh lùng hà khắc của anh lại lộ ra vẻ dịu dàng rất nhiều.

Vốn dĩ Tư Mộ Hàn là người có khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn liền làm cảnh đẹp ý vui.

Nguyễn Tri Hạ không khỏi ngây người.

Tư Mộ Hàn đến gần, hơi cúi người, duỗi hai tay ra, bế Tư Hạ đang ngồi xổm trên đất lên.

Tư Hạ ban đầu hơi ngờ vực, sau khi nhìn rõ người ôm cô bé là Tư Mộ Hàn, liền vui vẻ kêu lên: “Tư Ớt xanh!”

Nguyễn Tri Hạ ngẩn ra, mím môi cười.

Tư Mộ Hàn hơi híp mắt, giọng điệu không tốt: “Kêu ba.”

Tư Hạ vô cùng ranh ma mà hôn cái chụt trên mặt anh: “Ba!”

Đáy mắt Tư Mộ Hàn lộ ra nét dịu dàng khó có thể thấy.

Không biết đứa nhỏ này theo ai, mỗi lần đều cố ý gọi tên anh, thách thức uy quyền của anh, đợi đến khi anh biến sắc mới lập tức sợ hãi kêu ba.

Anh vô cùng chắc chắn, tính cách của bé con này không theo anh, cũng không theo Tô Miên.

Tư Mộ Hàn xoa đầu cô bé, ánh mắt cẩn thận lướt qua lướt lại trên người Tư Hạ, khẳng định cô bé bình yên vô sự mới quay đầu nhìn cô gái vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

Chỉ nhìn một cái, anh liền cảm thấy cô gái này đem đến cho anh một cảm giác rất quen thuộc.