Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 852



Nếu đã “cắt đất đền tiền”, Nguyễn Tri Hạ cũng không khách sáo nữa, trực tiếp ôm cả chồng lớn tài liệu này đi.

Khi ra ngoài, cô còn không quên giơ chân móc cánh cửa đóng lại.

Tư Mộ Hàn lấy từ bên dưới tài liệu kia ra một túi tài liệu được mã hóa.

Phần tài liệu được mã hóa này cũng là do Thời Dũng đưa tới trước đó, nhưng không để chung với những tài liệu kia, đã làm rõ tầm quan trọng và đặc biệt của tài liệu này.

Miệng túi còn được dán kín, chưa từng bị xé ra

Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào túi tài liệu một lát mới chậm rãi mở ra.

Bên trong có mấy tờ tài liệu thoạt nhìn rất cũ, có vẻ đã nhiều năm.

Tư Mộ Hàn càng xem thì vẻ mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm băng giá.

Lúc đó Tư Cẩm Vân đã nói gì với anh?

Mẹ qua đời trong một vụ tai nạn, bố tàn tật trong moojy sự cố, ông nội cũng trở nên si ngốc trong một sự cố?

A!

Tư Mộ Hàn đột nhiên siết chặt hai tay, gạt hết những thứ trước mặt xuống đất, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, giống như có gì đó muốn chui từ trong lồng ngực ra ngoài.

Trong nháy mắt, đau đớn nặng nề lan tràn khắp cả người anh, đầu đau như muốn vỡ tung ra.

Tư Mộ Hàn lảo đảo đi được vài bước thì ngã xuống đầu.

Trong đầu anh ong ong, xuất hiện những giọng nói và hình ảnh của vô số người.

“Anh ta thật sự sẽ quên hết tất cả mọi chuyện trước đây sao?”

“Yên tâm…”

“Bác sĩ Lý, chỉ cần anh có thể làm được, tiền công không thành vấn đề.”

“Tôi không thiếu tiền.”. Truyện Cổ Đại

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi.

“Không có tác dụng đâu, tôi đã chôn thuốc nổ ở khắp bên dưới sân golf rồi, chúng ta cùng đi tìm Khương Nhung…”

“Chăm sóc tốt cho Tri Hạ, không cần lo cho tôi.”

“…”

Tư Mộ Hàn cảm thấy trong đầu của mình giống như bị thứ gì đó cứng rắn nhét vào, trướng đến mức sắp nổ tung lên rồi.

Anh duỗi tay vịn lên bàn và muốn đứng lên, nhưng cơ thể quá khó chịu làm cho anh không còn chút sức lực nào…

Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người mảnh mai vội vàng đi đến: “Tư Mộ Hàn! Anh làm sao vậy?”

Nguyễn Tri Hạ vừa nghĩ đến bàn ăn trong phòng làm việc của Tư Mộ Hàn còn chưa thu dọn, nghĩ đến về sau cũng không biết sẽ ở với Tư Mộ Hàn bao lâu, cô tính qua dọn cho anh một chút.

Kết quả vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy trong phòng bừa bãi, ngay cả Tư Mộ Hàn cũng đầu đầy mồ hôi, chật vật ngã lăn trên mặt đất.

Nguyễn Tri Hạ giơ tay ra muốn đỡ Tư Mộ Hàn đứng lên, nhưng anh quá cao lớn, Nguyễn Tri Hạ căn bản không đỡ nổi nên quyết định ngồi quỳ dưới đất, đỡ đầu Tư Mộ Hàn lên: “Tư Mộ Hàn?”

Tóc của Tư Mộ Hàn đã ướt mồ hôi, anh hơi híp mắt lại và đột nhiên giữ chặt lấy tay của Nguyễn Tri Hạ: “Cô là ai?”

Nguyễn Tri Hạ vội vàng nói: “Tôi là Nguyễn Tri Hạ đây, anh làm sao vậy?”

Tư Mộ Hàn không trả lời Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt anh thoạt nhìn rất đau khổ, chỉ níu chặt lấy tay của Nguyễn Tri Hạ.

Dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi đau đớn của anh vậy.