Tư Mộ Hàn lên tiếng, liền quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn cô có chút kì lạ.
Lúc ăn cơm, Tư Mộ Hàn ngược lại cũng không nói gì.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy hôm nay Tư Mộ Hàn hơi lạ.
Cho tới tối, sau khi Nguyễn Tri Hạ dỗ Tư Hạ ngủ xong đi ra, thấy Tư Mộ Hàn đứng ở cửa.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời không có phòng bị, bị sợ hết hồn.
Cô hít thở sâu một chút, mới tức giận nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh đứng ở đây làm gì?”
Mặt thì lạnh như băng, cũng không lên tiếng, chỉ đứng như vậy ở cửa, cũng không biết là muốn làm gì.
“Đi theo anh.”
Tư Mộ Hàn bỏ lại ba chữ, liền xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ mặt không hiểu gì, nhưng vẫn đi theo.
Đến phòng làm việc, Tư Mộ Hàn lấy một cây bút thu âm ra.
Tư Mộ Hàn ngay trước mặt cô nhấn cây bút.
Cây bút thu âm này, chính là cái Tư Cẩm Vân đưa cho Tư Mộ Hàn.
Bên trong truyền tới tiếng nói chuyện quen thuộc.
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới Tư Cẩm Vân lại thu âm lại, mặc dù thủ đoạn có chút thấp kém, nhưng với tính cách nham hiểm của Tư Mộ Hàn, quỷ mới biết sau khi anh nghe được đoạn ghi âm này sẽ nghĩ cái gì.
Buổi trưa lúc Tư Mộ Hàn trở về, Nguyễn Tri Hạ tức giận đi tìm Tư Cẩm Vân, Tư Mộ Hàn cũng không nói gì, cho rằng chuyện này đã xong rồi.
Nhưng không nghĩ tới Tư Mộ Hàn lại ở chỗ này chờ cô.