Hạ Hương Thảo nhìn Nguyễn Tri Hạ cười khinh thường, ánh mắt đó dường như nói rằng: Bố mẹ mày đều không thương mày đâu, kẻ đáng thương.
Không thể không nói, Hạ Hương Thảo chắc chắn đã đâm trúng nỗi đau của Nguyễn Tri Hạ.
Cô cho rằng, từ trước, khi ở nhà họ Hạ, hết lần này đến lần khác bị họ lợi dụng và vứt bỏ cô, cô đã luyện được một trái tim thép, nhưng vẫn rất dễ tổn thương bởi cảnh cha con họ hòa thuận.
Cho đến lúc cùng đồng nghiệp tìm chỗ ngồi, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn có chút không ổn.
Thời gian trước đây, cô và Hạ Hương Thảo ồn ào trên mạng tới mức sôi sùng sục, những nữ đồng nghiệp này đều là những cô gái trẻ, tất nhiên cũng lên mạng và biết chuyện của các cô.
Chuyện vừa rồi, họ đã được chứng kiến, cũng cảm nhận được ít nhiều, Hạ Lập Nguyên hình như không thích Nguyễn Tri Hạ cho lắm.
Trong đó có một người cầm thực đơn đưa tới trước mặt cô: “Cô xem đi, muốn ăn gì.”
Nguyễn Tri Hạ cười, đẩy menu lại: “Tôi không kén ăn, các cô chọn trước đi, hơn nữa, tôi cũng chưa đến đây bao giờ nên cũng không biết có món gì ngon.”
Nghe cô ấy nói vậy, các đồng nghiệp khác cũng không khách khí mà bắt đầu chọn món.
Họ thấy Nguyễn Tri Hạ này cũng dễ gần, thế là có người hỏi: “Cô có biết vì sao hôm nay Tôn Chính Hoa lại xin nghỉ không? Hôm trước đã xảy ra chuyện gì trong phòng chủ tịch vậy?”
“Tôi không biết, có phải trước đây ông ta đã làm không ít chuyện xấu không? Có thể là ông ta bị nghiệp quật.” Nguyễn Tri Hạ bịa ra như thật.
Những người khác cũng không để ý, đều phá lên cười sau đó bắt đầu vạch trần gốc gác Tôn Chính Hoa.
Nguyễn Tri Hạ thỉnh thoảng chêm vào một câu, không khí cũng trở nên hài hòa.
Đến khi có một câu phá vỡ đi sự hòa dịu ấy.
“Chi Chi, cô đã là thiếu phu nhân nhà họ Mạc, tại sao còn đến Hạ Thị làm việc?”
Người hỏi thật ra không hề có ác ý gì, nhưng vấn đề này quả thực không dễ trả lời.