Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 106: Không thể tiếp tục



'' Không được!'' - Cố Minh Châu nhanh chóng chen vào

Cố Nham cũng a dua theo

'' Dù có kiện cũng chẳng thể làm được gì nhà họ Tống. Không khéo còn khiến chúng ta mất đi hậu thuẫn. Các xí nghiệp nhỏ tôi và bà cực khổ lôi kéo cũng sẽ vì không muốn đắc tội nhà họ Tống mà chấm dứt hợp đồng với chúng ta''

Anh Túc nhìn Cố Minh Hiên đang được băng bó trên giường, cục tức nuốt không trôi cũng phải nhịn mà nuốt xuống

...

Kể từ hôm đó trở đi, Cố Giai Lệ đi đâu đều có bác sĩ âm thầm giám sát

Tống Tư Duệ đã gặng hỏi rất nhiều lần, muốn cô nói ra chuyện quá khứ

Nhưng cái bóng tâm lý quá lớn, cô thật sự sợ hãi. Không muốn nhớ lại

Cũng may, Lục Xu là bác sĩ có thâm niên cao

1 tháng trôi qua, sau vài lần tiếp xúc cũng đã nắm rõ được tình trạng của cô

Nhân lúc Cố Giai Lệ đang ngủ

Mẹ con Tống thiếu gia liền đến phòng làm việc nói chuyện với bác sĩ

'' Tình trạng con bé thế nào?'' - Châu Vỹ lên tiếng trước tiên

'' Đại khái cũng biết được đôi chút. Con dâu bà rất sợ người lạ'' - Lục Xu bỏ mắt kính ra, nhìn bạn già rồi nói

'' Là thế nào?'' - Tống Tư Duệ nhíu mày

Bác sĩ Lục hờ hững nhìn hắn rồi mở miệng

'' Nói cho dễ hiểu... thì Tống thiếu đây không thích nữ nhân. Còn vợ cậu trầm trọng hơn, bất kể là nam hay nữ con bé đều rất sợ. Tất nhiên là trừ những trường hợp đối tốt như Châu Vỹ đây chẳng hạn''

''....'' - hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau

Lục Xu mất kiên nhẫn thở dài

'' Tống thiếu đây bị vô cớ động chạm cảm thấy thế nào?''

'' Như có hàng vạn con rết cắn xé da thịt rồi chui vào bên trong'' - hắn nói

'' Cậu xử lý thế nào?''

'' Đẩy kẻ đó ra rồi xử lý'' - hắn tỉnh bơ đáp lại

Lục Xu gật đầu, giở lại hồ sơ đã thống kê rồi lên tiếng

'' Con bé thì không giống cậu. Ở nó còn có triệu chứng khó thở, buồn nôn... nhưng cách giải quyết lại khác, nó cam chịu để người đó tùy ý dù trong lòng cực kỳ khó chịu''

Nói xong liền xoay qua Châu Vỹ

'' Đây chỉ là do tôi suy luận. Nếu con bé không muốn nói, hay là sử dụng cách thôi miên?''

'' Vợ tôi không muốn nhớ lại, nếu cưỡng ép có khi sẽ phản tác dụng'' - Tống Tư Duệ sốt ruột lên tiếng

Đáp lại hắn là ánh mắt có chút coi khinh của bác sĩ cùng mẹ mình

Gương mặt bọn họ như đang muốn thốt lên

- Người tùy tiện làm theo ý mình mà cũng có mặt mũi bắt bẻ người khác?

'' Đúng là chúng ta ai cũng muốn biết con bé đã trải qua những gì. Nhưng nếu Giai Lệ không muốn nhớ đến thì không cần đâu. Tránh làm con bé nhớ đến chuyện cũ lại tổn thương'' - Châu Vỹ thở dài

Ba người ở trong phòng, chẳng thể ngờ lại có người nghe lén bên ngoài

Bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ mỏng manh đứng tựa lưng vào cửa. Cố Giai Lệ rơi vào trầm tư

Mọi người đối với cô tốt như thế này, ngay cả khi tò mò về quá khứ cũng đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu

Cố Giai Lệ à, mày rốt cuộc sợ cái gì?

Họ sẽ không bao giờ bỏ rơi hay khinh thường mày. Mày cũng biết điều đó mà

Không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấn

Vậy chẳng thà kể rõ mọi chuyện

Mày muốn sống hạnh phúc thì phải thay đổi. Sống nhu nhược hơn 15 năm đã đủ lắm rồi

Cố Giai Lệ hít sâu, như muốn tiếp thêm cho bản thân dũng khí

Cô xoay người, đẩy cửa

Người bên trong chốt lát bị kinh động, hướng mắt về cửa liền thấy cô gái nhỏ đứng đó cúi đầu nhưng không bước vào

Tống Tư Duệ là người đầu tiên đứng lên

Hắn tiến đến nơi cô đang đứng, có chút đắn đo

Xong rồi, có phải vợ hắn đã nghe được cuộc trò chuyện nên sợ bị mọi người tính kế cho nên mới bước vào đây nói chuyện?

Lục Xu hắng giọng, thấy tình hình có chút khó xử liền đứng lên

'' Ở đây không còn việc gì thì tôi đi trước nhé''

Châu Vỹ liếc xéo

- Thật đúng là không có nghĩa khí gì cả

Tống thiếu gia chú tâm lên người vợ mình, cũng chẳng thèm để ý đến hai người bọn họ

'' Vợ... ''

Cố Giai Lệ cúi đầu, ngẩng lên nhìn đôi chút rồi rụt rè bước vào

Châu Vỹ cũng chột dạ đôi chút. Cảm giác như bản thân đang phạm phải lỗi lớn

Cô gái nhỏ tiến đến chỗ mà bác sĩ vừa rời đi, ngồi vào. Đặt tay lên đùi, cô có chút khúm núm