Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 61: Bực dọc



Cố Giai Lệ đêm đó trong mơ đều là bóng dáng của hắn. Cô rong ruổi khắp nơi tìm lối thoát và sự trợ giúp nhưng không thể tìm thấy

Mẹ chồng và Dung Dung đều xoay lưng và chê bai cô kinh tởm

Đám người Cố gia cùng lúc xuất hiện đánh mắng cô thậm tệ

Đáng sợ nhất chính là tên ác ma luôn dày vò cô mỗi khi thấy mặt

Trong mơ, cô vẫn còn kinh hãi mà phát ra tiếng rên rỉ đầy khổ sở

''Không... đừng... đừng mà... Không!!!''

Cố Giai Lệ giật mình tỉnh giấc, cơn đau đớn từ hạ thân nhanh chóng truyền đến. Cô đưa ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh, phát hiện nơi này không có một ai

Ký ức tối hôm qua ùa về, cô nằm co ro trên chiếc giường lớn. Dùng chăn bao bọc thân thể trần trụi

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm hết tất cả những gì có thể để khiến anh thoải mái

Trong đầu cô lúc này như có tảng đá đè nặng, đau âm ỉ

Nước mắt cũng chẳng còn, hàng mi buồn khổ run lên

Chiếc đồng hồ treo tường điểm 12 giờ, tiếng kêu vang lên từng hồi cũng không làm cho cô cảm nhận được sự việc xung quanh

Cố Giai Lệ hoàn toàn bị nhấn chìm bởi sự sợ hãi của bản thân

Ở dưới phòng bếp, Tống phu nhân có phần lo lắng vì cô con dâu của mình đã bỏ bữa sáng

'' Dung Dung, mau đi tìm xem con bé đang ở đâu'' - bà ra lệnh

'' Không cần đâu, có lẽ vẫn còn đang ngủ'' - Tống Tư Duệ ngồi trên sofa ngoài phòng khách thư thái đọc báo

Châu Vỹ ở trong bếp, vội bước ra ngoài lườm nguýt, tờ báo trong tay bị bà giật lấy

'' Sao con biết?''

Tống thiếu gia giằng lại, tiếp tục xem. Giọng nói trầm ổn như không có gì vang lên

'' Đoán''

'' Không đúng, hôm qua hai đứa có gì đó rất kỳ lạ. Trước khi con sang Mỹ, đã bắt nạt con bé đúng không?''

'' Không có'' - hắn chỉ làm đúng nghĩa vụ của người chồng mà cả năm chưa làm với cô thôi, sao được tính là bắt nạt?

Châu Vỹ híp mắt, phát ra tia đáng sợ nhìn con trai mình có ý muốn hăm doạ

'' Hôm đó Giai Lệ khóc đến sưng cả mắt, còn không muốn cho ai biết, nhìn mà đau lòng. Không phải con bắt nạt vậy thì do ai? Còn chuyện đêm qua là sao?''

Hắn đảo mắt sang nhìn mẹ mình rồi lại chung thủy nhìn tờ báo đang đọc

'' Chẳng có gì cả''

'' Lúc đầu mẹ còn tưởng bản thân đã già cho nên nhìn nhầm. Nhưng hỏi đám người hầu thì ai cũng đều trông thấy con nắm tay kéo con bé vào phòng ngủ. Không phải con đã...''

'' Chưa làm gì cả'' - biểu cảm của cô vợ này đêm qua hoảng hốt, nhìn hắn như nhìn loài ma quỷ

Nếu để cho mẹ biết hắn đã ăn cô, thì sẽ bảo vệ giống như gà mẹ đang che chở cho con. Tình huống xấu sẽ không cho hắn nhìn thấy cô nữa. Chuyện có hại thế này còn lâu mới nói thật

Chuyện đêm đầu, chắc vẫn chưa bị bại lộ. Nếu không mẹ đã cách li hắn ra khỏi cô

Phải cư xử khôn khéo mới được .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Châu Vỹ thăm dò hỏi lại

'' Thật không?''

'' Vì con phát hiện bản thân có thể ngủ nếu nằm cạnh cô ta. Nên hôm qua mới làm như vậy'' - hắn nói dối không chớp mắt, bình tĩnh đến đáng kinh ngạc

'' Giai Lệ nó rất sợ động chạm vào người lạ. Con đừng có cư xử vô phép. Để mẹ tra ra chuyện gì thì đừng hòng bước chân vào nhà'' - bà đe doạ

Tống Tư Duệ vứt tờ báo lên bàn, đứng phắc dậy rời đi

'' Chẳng biết ai mới là con ruột của mẹ nữa. Nếu không muốn nhìn thấy con đến thế thì cứ việc né tránh nếu muốn''

Châu Vỹ thấy hắn nổi đoá, khinh bỉ nhếch môi

'' Tự nhìn lại bản thân xem vì sao mẹ lại thương con dâu hơn con trai ruột rồi hãy nói''

Hắn lạnh nhạt bỏ đi. Trong lòng dâng lên cơn tức giận

Không phải vì ghen tỵ bản thân bị bỏ bê. Mà là vì câu nói 'Giai Lệ nó rất sợ động chạm vào người lạ' của mẹ mình

Hừ, hắn và cô là vợ chồng hợp pháp. Đã cưới hỏi... ừ thì hôn lễ đó tuy hắn không có mặt, nhưng trên giấy tờ quan hệ vợ chồng là sự thật không thể chối

Vợ chồng động chạm cũng là điều bình thường. Gì mà người lạ?

Tống Tư Duệ bỏ đi lên phòng ngủ. Chiếc giường đáng lý phải có một con rùa nhút nhát đang nằm ngủ nay lại chẳng thấy đâu

Hắn bực dọc thở dài bất mãn

'' Chạy cũng nhanh thật''