Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu

Chương 63



Căn phòng kia đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào bên trong căn phòng tối om, làm người bên trong có thể nhìn rõ hình bóng người ở bên ngoài. Bước vào phòng là một cô y tá, khuôn mặt bị che đi bởi một lớp khẩu trang vải. Cô gái kia nhanh chóng bật đèn lên, tiến lại về phía giường bệnh, với chức trách của mình, cô y tá lên tiếng khuyên nhủ.

"Bệnh nhân Đường Tịnh Thi, nếu muốn xem ti vi xin mở điện, nếu không sẽ làm hại đến đôi mắt đẹp của bạn đấy. Mà còn nữa, đã gần 11 giờ rồi, tốt nhất là không nên xem ti vi mới đúng chứ."

Đường Tịnh Thi hé môi, nở nụ cười nhạt, gật đầu với cô y tá nhiệt tình này. Nhưng lẩn trong đôi mắt đẹp kia, có vài tia sáng không thể nắm bắt...

Ti vi nhanh chóng được tắt cẩn thận. Nhân viên y tá sau khi hoàn thành xong công việc của mình cũng nhẹ nhàng bước ra bên ngoài. Trước khi đi còn không quên chúc Đường Tịnh Thi một tiếng ngủ ngon.

Cửa được đóng lại, trả lại cho căn phòng một màu tối tăm. Trút ra một hơi thở dài không rõ tâm trạng... Ngoảnh đầu về phía cửa sổ. Bên ngoài kia là một bầu trời đầy sao. Từ trên tầng cao này vừa hay có thể nhìn thấy một phần quang cảnh của thành phố xa lạ.

Đường Tịnh Thi đương nhiên biết, thương thế của mình cũng đã gần hồi phục, sau khi hồi phục hẳn, cô lại tiếp tục tìm về thành phố của mình đảm nhận nhiệm vụ được giao.

Đột nhiên trong lòng có chút trống rỗng không rõ nguồn gốc...

Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của nữ nhân là tạp âm duy nhất. Nữ nhân nói không nhiều, chỉ có vài chữ. Sau đó lại trả về cho căn phòng không gian yên tĩnh vốn là của nó. Vài chữ kia vang lên rất nhỏ, tựa như tiếng thì thào...

"Tại sao nhỉ..."

...

Âu Minh Triết trở về biệt thự Âu gia là gần 12 giờ đêm. Bước vào phòng ngủ muốn nhìn Đàm Tiểu Ân một cái trước khi đi tắm, nhưng lúc đi vào lại thấy cô không có ở trong này. Khẽ nhíu mày, cô gái ngốc này không biết đã ngủ gật nơi nào rồi?

Cứ mấy hôm lại có một đêm như thế này, Đàm Tiểu Ân không chịu ngủ trong phòng mà lại lăng xăng chạy vào phòng khác, không biết làm cái gì mà ngủ quên mất. Mấy lần hắn lo lắng không thôi, tự bản thân phải lật tung cả Âu gia lên để tìm bóng dáng của vợ ngốc đem về phòng mình ôm ngủ.

Chậc lưỡi, haizzz, có lẽ đêm nay cũng như vậy rồi. Hắn đành phải đi tắm trước, gội rửa mùi rượu trên người xong mới bắt đầu công cuộc đi tìm cô về. Nói chứ ôm cô trong lòng, cảm nhận hơi ấm cùng mùi thơm thanh khiết mà cơ thể cô tản ra mới có thể ngủ, dường như đã trở thành thói quen của Âu Minh Triết mất rồi. Đã là thói quen thì khó mà bỏ được, mà xem ra, Âu Minh Triết hắn cũng chẳng muốn bỏ làm gì.

Lần này không tốn thời gian lâu lắm, Âu Minh Triết đã tìm thấy cô ngủ gục ở trên bàn làm việc trong thư phòng, laptop vẫn còn mở. Nhanh chân tiến lại chỗ của Đàm Tiểu Ân, hắn cong lưng xuống, nhẹ nhàng bế cô gái ngốc đang ngủ say vào trong người, sau đó di chuyển lên phòng ngủ.

Trong lòng không khỏi thở dài. Lần này còn không thèm chọn giường để nằm, lại ngồi dưới nền đá lạnh ngủ như vậy, đúng là không biết quan tâm đến bản thân gì hết mà.

Đắp chăn tử tế cho cô xong hắn mới xuống thư phòng tắt laptop của cô. Lúc chiều hình như Chu Việt có gửi cho hắn một tài liệu của đối thủ, coi bộ bây giờ cũng vừa lúc để xem luôn.

Nhưng khi nhìn thấy nội dung đang hiển thị trên màn hình laptop, Âu Minh Triết lập tức dừng lại toàn bộ động tác của mình lại, không chớp mắt mà ngồi xuống chiếc ghế phía sau.

Thứ làm cho Âu Minh Triết bất ngờ đến vậy chính là hình ảnh phác thảo một bức chibi vô cùng dễ thương. Nhưng cái thu hút ánh nhìn của hắn lại là khuôn mặt của bức chibi này. Lại lấy trong túi áo ra điện thoại của mình, cái hình này, ngoại trừ mái tóc cùng với bộ trang phục cổ trang ra thì so với ảnh avatar của hắn giống hệt. Phía dưới bức tranh còn có chữ ký cùng với tên tác giả Windwoll...

Ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng cô rãnh rỗi đọc truyện giết thời gian mà thôi. Nhưng khi lướt xuống mới vỡ lẽ ra... Sau những bức tranh kia là trang văn bản dài, hình như là sườn cơ bản để vẽ ra chương truyện. Đọc một lúc, Âu Minh Triết không khỏi nhíu mày... Nội dung này thực sự rất quen.

"Nam nhân đứng giữa thời tiết hanh khô của mùa thu chẻ củi, phía trên đỉnh đầu là búi tóc nhỏ, được cố định bởi chiếc trâm cài bằng gỗ, tuy đơn giản nhưng lại phô diễn dung mạo tuyệt sắc.

Chỉ đáng tiếc, một nam nhân ngọc thụ lâm phong như vậy lại là một tên nghèo kiết xác, bên ngoài lạnh như vậy mà chỉ có mặc hai lớp áo lót mỏng, đến cả áo mặc ngoài cũng không có. Hắn ta trong xóm luôn bị mọi người bắt nạt, lại không biết phản kháng, đến cơm ăn cũng phải dành với đám cẩu gia của đám quan lại.

Tuy nhiên, ông trời không bất công với ai bao giờ, từ trong căn nhà nhỏ đối diện, một thiếu nữ xinh xẻo với nước da trắng hồng chạy tới, bên cạnh còn cầm theo một chiếc áo ngoài rất dài, nhìn sơ qua liền biết thiết kế của nữ giới, nhưng đã được chuyển biến thành cho nam giới có thể mặc được. Cô gái ấy chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt nam nhân. Nhân lúc hắn ta còn đang cúi thấp người chẻ củi, cô liền vòng tay qua cơ thể đang tản ra hơi nhiệt kia, đem chiếc áo ngoài hoàn chỉnh mặc trên người của nam nhân ấy.

"Nàng làm gì vậy?"

"Khoác áo cho tướng công, ở bên ngoài lạnh như thế này, thiếp đương nhiên phải bảo vệ sức khoẻ của chàng chu toàn rồi."

..."

Kí ức ngay lập tức dội lại... Đây chẳng phải là câu mà Đàm Tiểu Ân đã nói lúc đứng trước cửa nhà hay sao. Nhìn sang ngày phát hành, là ngày hôm nay...

Trong đầu loé lên một suy nghĩ táo bạo, đây là cô vẽ ra sao? Không, đúng hơn là... Chắc chắn cô là người vẽ nó rồi!

Âu Minh Triết còn chưa kịp cao hứng khi biết vợ nhỏ của mình có tài năng tuyệt diệu như vậy thì bất chợt nhận ra có chuyện gì đó không đúng lắm. Lướt lên đọc đoạn văn bản lần nữa, phút chốc vui sướng trong lòng trên đà giảm kịch liệt, chuyển về con số âm...

***

Like và cmt nhé.

Bạn nào nhận ra lí do anh Triết của chúng ta thay đổi sắc mặt vậy hông nè?