Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu

Chương 87



"Tất cả đều đi hết, cậu chẳng lẽ thích ở lại đây làm bóng đèn sao?" - Âu Minh Triết khẽ cười, hướng ánh mắt về phía Lục Cảnh Nghi đang thong thả ngồi trên ghế.

Lục Cảnh Nghi nhún vai, tỏ thái độ không để tâm lắm. Nhưng dưới ánh mắt thúc giục của Âu Minh Triết, Lục Cảnh Nghi chỉ đành thở dài đứng lên rời khỏi phòng.

Cháo lúc này đã đạt độ ấm vừa phải, Âu Minh Triết chầm chậm xúc một thìa cháo, còn cẩn thận thổi trước, sau đó mới đưa đến miệng của Tiểu Ân.

Đàm Tiểu Ân cũng không thể chối từ được, đành phải ngoan ngoãn há miệng ra để cho hắn đút ăn. Một miếng rồi lại một miếng, chẳng mấy chốc, cháo trong hộp giữ nhiệt đã hoàn toàn hết sạch.

Nhìn hộp cháo không còn gì dù chỉ là tí thịt vụn, trong lòng của Âu Minh Triết cảm giác như mình vừa đạt thành tựu vô cùng lớn. Còn lớn hơn lúc mà hắn biết tin Âu thị trở thành công ty lớn nhất toàn cầu với mức doanh thu vượt bậc toàn bộ đối thủ nữa.

Từ từ chạm vào lớp băng gạc dày trên trán của cô, đôi mắt màu hổ phách lướt qua sự lo lắng, hắn nhìn cô, sau đó bất giác mà cất lên chất giọng trầm ấm của mình.

"Bác sĩ bảo em đã từng bị chấn động não trước đây, Tiểu Ân, trước đây em đã từng bị thương như này sao? Là bị lúc nào, ai đã chăm sóc em?" - Cái hắn quan tâm chính là đây không phải lần đầu tiên cô gặp nguy hiểm như vậy.

Cho dù không công bố ra bên ngoài, để cô một mình lưu lạc ở nước khác, nhưng Đàm Tiểu Ân dù sao cũng là con gái của Đàm gia, một gia đình tài phiệt, vì sao lại có thể để Tiểu Ân xảy ra những chuyện khiến cô bị chấn động não chứ.

Đàm Tiểu Ân có chút ngạc nhiên, cô lắc đầu rồi lại gật đầu. Không biết nên trả lời sao cho chính xác nhất.

Lúc này, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn với đôi đồng tử màu hổ phách như đang nhập làm một với Âu Minh Triết trước mặt cô. Đàm Tiểu Ân cắn cắn môi, sau đó nói.

"Có một đoạn ký ức, trước đây em không tài nào nhớ ra được. Có thể lúc đó là thời điểm em chấn động não."

Đàm Tiểu Ân đang do dự, cô không biết nên nói cho hắn nghe chuyện mình thấy trong giấc mơ hay không. Cô sợ rằng những điều cô nhìn thấy trong mộng hoàn toàn không phải sự thật. Lỡ đâu nói ra Âu Minh Triết lại cười nhạo cô thì sao?!

"Trước đây? Đàm Tiểu Ân, em đang giấu tôi chuyện gì có phải hay không?"

Ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng Đàm Tiểu Ân cũng lựa chọn kể ra toàn bộ sự việc trong giấc mơ của mình cho Âu Minh Triết nghe.

Cô kể rất chi tiết, toàn bộ những sự việc mình mơ thấy, và cả người cô gọi "anh trai nhỏ" ở trong giấc mơ kia cô đều kể cho hắn. Đến đoạn bản thân tỉnh giấc lần thứ hai, cô không kể nữa mà dương đôi mắt ái ngại về phía hắn dò xét, xem rằng ông xã của cô sau khi nghe cô kể xong thì sẽ có biểu cảm như thế nào.

Song, điều khiến cô không ngờ tới chính là, Âu Minh Triết chỉ nhìn cô chằm chằm. Từ khuôn mặt của hắn, cô không tra ra được cảm xúc gì, cánh môi mỏng của hắn khẽ mím lại. Ngay giây sau hắn không nói không rằng mà rời khỏi phòng. Để lại mình Đàm Tiểu Ân bơ vơ một mình.

Nhìn thấy hành động của hắn, Tiểu Ân tự trách bản thân ngốc nghếch, ai đời nào có thể tin những thứ trong giấc mơ là thật cơ chứ! Giờ thì hay rồi, đến cả Minh Triết cũng không nhịn được mà xa lánh cô rồi.

Đàm Tiểu Ân nhìn cánh cửa bị đóng lại, trong căn phòng rộng rãi, cô bất chợt cảm thấy lạc lõng. Cô nghiêng người xuống, dùng tay cầm tấm chăn giày lên, che hết toàn bộ cơ thể của mình. Hành động này giống như một đứa trẻ cô đơn, không tìm thấy chốn riêng thuộc về mình...

Ở bên này, Âu Minh Triết vừa bước ra khỏi phòng đã bắt gặp dáng người cao ráo của Lục Cảnh Nghi đang đứng chờ mình. Hắn không nói nhiều lời đã lập tức kéo anh ấy đi, bằng một tốc độ kinh người, cả hai đã xuất hiện dưới vườn cây của bệnh viện.

Lục Cảnh Nghi khoé môi giật giật nhìn Âu Minh Triết, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Tên này ở chung với vợ chưa được nửa tiếng đồng hồ đã trở thành một tên ngốc rồi à? Sức mạnh tình yêu đã cắt đứt sợi giây thần kinh bình thường của hắn rồi sao?

Nghĩ là nghĩ thế, nhưng Lục Cảnh Nghi cũng không thể nói như vậy với hắn được, đành tìm từ ngữ bình thường hơn để hỏi hắn.

"Cậu làm cái gì mà như tên thần kinh vậy? Khi không lại kéo tôi xuống dưới đây, lại còn lựa nơi vắng vẻ như thế này nữa?"

Âu Minh Triết im lặng một quãng thời gian rất lâu. Nhưng cái im lặng này lại khiến Lục Cảnh Nghi nổi da gà. Tên họ Âu này vốn là một người trầm tĩnh với tính cách khó gần, nay trên khuôn mặt lại cùng lúc thể hiện rất nhiều sắc thái biểu cảm. Nào là bất ngờ, ngơ ngác, lại còn có vui sướng, hạnh phúc đến không thể cất rõ tiếng...

"Không nói được thì để tôi đi về, còn bao nhiêu việc trong quân doanh cần phải sắp xếp nữa!" - Lục Cảnh Nghi cau mày cất tiếng, nhất thời quên mất lý do mình xuất hiện ở bệnh viện này.

"Cái kia... Tôi tìm thấy cô gái ấy rồi..." - Âu Minh Triết cười như bắt được vàng, khuôn mặt điển trai tràn ngập nhu tình mật ý.

"Tìm ai cơ?" - Dừng lại vài giây để load lại não, Lục Cảnh Nghi tiếp tục nói. - "Cô gái cứu cậu á?"

"Ừm."

Lục Cảnh Nghi thở dài, vỗ vào vai hắn một cái, sau đó liền nói ra suy nghĩ của mình.

"Lão Triết này, tôi tưởng cậu bảo không tìm nữa mà, chẳng phải cậu bảo với tôi rằng không muốn để cô vợ nhỏ của mình phải khó xử hay sao? Bây giờ nhìn cậu đi, có ra dáng của một người đàn ông có vợ hay không chứ?"

Dừng một đoạn, anh nói tiếp.

"Tôi biết cậu vui mừng khi tìm được ân nhân cứu mạng, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho cô vợ cậu với chứ. Cô ấy vừa mới tỉnh dậy sau cơn nguy kịch, nhìn thấy cậu vui vẻ hạnh phúc khi tìm thấy người phụ nữ khác thì sẽ có cảm giác như thế nào?"

Nói xong, Lục Cảnh Nghi chậc lưỡi lắc đầu.

Âu Minh Triết phụt cười, lắc đầu giải thích.

"Không phải, cậu hiểu lầm... Cô bé ấy... Là Tiểu Ân... Là vợ của tôi."

***

Nhớ like và cmt nhé!!!