Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu

Chương 97



"Cách đây rất lâu về trước, có một đôi tình nhân rất yêu thương nhau, bọn họ yêu nhau từ hồi còn đi học. Tình cảm của họ rất tốt, nhưng mọi người lại bảo, loại tình cảm thủa còn non nớt như thế này có thể được mấy hồi..."

"Nhưng trái ngược với suy đoán của tất cả những người đó, đôi tình nhân ấy sau bao nhiêu biến cố thăng trầm vẫn nắm chặt tay nhau. Hai người họ kết thúc bằng một đám cưới vô cùng hoành tráng, phải gọi là hoành tráng nhất từ trước tới giờ..."

Đàm Tiểu Ân nghe đến đây thì "ồ" một tiếng, sau đó e dè cắt ngang lời của hắn.

"Minh Triết, anh kể sai rồi, sao vừa mới mở đầu đã kết thúc nha? Cao trào câu chuyện ở đâu rồi?"

Âu Minh Triết lắc đầu, nhéo má cô một cái, ôn tồn giảng giải.

"Cái não bé xíu của em có thể nhẫn nại nghe tôi kể hết hay không đây?"

Đàm Tiểu Ân biết mình quá nóng vội, lập tức ngoan ngoãn trở lại vị trí, lần nữa chăm chú nghe hắn kể.

"Chẳng mất nhiều thời gian, hai người họ đón thêm thành viên thứ ba. Nhìn từ bên trong hay bên ngoài, gia đình bọn họ đều vô cùng hạnh phúc... Cứ ngỡ rằng sẽ không có chuyện gì khiến bọn họ chia cắt, nhưng ai biểu truớc được sự đời chứ..."

Âu Minh Triết kể đến đây, khoé môi bỗng dưng câu lên nụ cười chế diễu, nhưng đáy mắt vẫn không nhịn được mà bộc bạch cảm xúc đau thương.

Không biết vì sắc thái trên khuôn mặt Âu Minh Triết biến đổi, hay là do khí lạnh len lỏi vào căn phòng, Đàm Tiểu Ân đột nhiên nổi da gà, bất chợt cảm nhận hình như có chuyện không hay sắp xảy ra đối với câu chuyện.

Giây phút khi nhìn xuyên qua đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo của Minh Triết, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau một cách lại thường. Đàm Tiểu Ân mím môi, nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

"Năm đứa con lên ba tuổi, trong một lần đi công viên giải trí, trên đường đi, chiếc xe chở cả gia đình họ bị tai nạn, rơi xuống vách núi."

Hình ảnh ấy, có lẽ cả đời này Âu Minh Triết không thể quên được, cũng không dám quên đi. Mỗi lần nhắc lại đều sẽ khiến cho nội tâm cứng rắn của hắn như có gì đó đâm thủng...

Đúng vậy, cái hắn kể không phải một câu chuyện giả tưởng nào hết, mà chính là quá khứ của hắn, là quá khứ của cha mẹ hắn.

Âu Minh Triết đột nhiên quay sang nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách mang theo nét ưu tư, tiếng nói trầm thấp lúc này mang theo cô độc đáng sợ.

"Tiểu Ân, em biết không, lúc cứu viện đến nơi, chỉ thấy hai người bọn họ đã bị màu đỏ của máu nhuộm đến không rõ mặt mũi, riêng chỉ có cậu bé kia vẫn bình an vô sự... Hai người họ đã dùng toàn bộ thân thể của mình để bảo hộ đứa trẻ được bình an vô sự."

Khoé mắt cô chợt ươn ướt, lập tức kìm nén lại những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống. Cô có thể mường tượng ra, chuyện đó, đối với một đứa trẻ ba tuổi là cú sốc đau đớn đến nhường nào.

Âu Minh Triết, đó là câu chuyện của anh đúng không?

Hai tay cô vươn tới, ôm lấy tấm lưng rộng của người đàn ông mình yêu thương, cảm nhận được bả vai hắn cứng đờ. Đàm Tiểu Ân còn tưởng hắn đang cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng an ủi.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi."

Nhưng Âu Minh Triết lại dùng lực ở bàn tay khẽ đẩy cô ra, đối diện với ánh mắt thương cảm của cô, hắn ta thật muốn cười lớn, những tưởng rằng cô ôm mình vì cảm động, ai ngờ đâu cô lại dành cho mình ánh mắt "cực kỳ đáng thương", như xem hắn là con cún nhỏ cần chở che vậy.

Không gian căn phòng tĩnh lặng chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông. Hắn dùng lực bẹo má cô một cái, khiến nơi đó đỏ ửng, sau đó mới lên tiếng chỉnh sửa.

"Tôi không phải kể câu chuyện này để lấy sự thương cảm của em, Đàm Tiểu Ân. Em nghe cho rõ đây, tôi mặc dù mất cha mẹ từ nhỏ nhưng vẫn luôn được ông nội yêu quý... " - Dù sự yêu quý đến từ ông có hơi kỳ quặc, nhưng vẫn có thể nói là Âu lão gia dạy bảo đứa cháu trai duy nhất rất tốt.

"Ban đầu tôi đã vô cùng khủng hoảng, cũng dằn vặt bản thân rất nhiều, tự hỏi có phải vì mình mà cha mẹ chết hay không... Nhưng ông nội đã nói với tôi một câu rằng, nếu tôi không thể buông bỏ những chấp niệm kia xuống, thì chính tôi sẽ bị nó ăn mòn từng chút từng chút một. Và Âu Minh Triết này sẽ không thể đứng trước mặt em như bây giờ, bình thản kể lại cho em cái quá khứ đó."

"Vậy nên nếu đã lựa chọn không liên quan đến hai người kia nữa thì đừng nghĩ tới họ nữa, nếu đã quyết định buông thì hãy buông cho trọn vẹn. Nghe rõ chưa?"

Hai mắt Đàm Tiểu Ân không hề chớp động nhìn hắn, sau đó thì gật đầu. Phải rồi, nếu đã nói buông, thì phải buông cho trọn...

...

Sáng hôm sau.

Đàm Ôn Tường vừa bước vào phòng làm việc chính của mình, còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc làm cả cơ thể ông cứng ngắc không dám động đậy.

Trước mặt ông lúc này là một người đàn ông cao to vạm vỡ, khuôn mặt sắc sảo cùng với đôi mắt màu xanh lá cây sâu thẳm, lạnh lẽo đến thấu xương.

"Lâ... Lâu Vĩnh? Cậu tới đây làm gì?" - Bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lạnh trên trán của Đàm Ôn Tường đã chảy ròng ròng, ánh mắt không kìm hãm nỗi được sự sợ hãi đang cuộn trào trong lòng.

"Ta sao? Ồ, không hề, chẳng qua ta chỉ muốn dọn đường sạch sẽ cho phu nhân nhà ta đến hỏi tội ông mà thôi."

***

P/s: Các bạn thấy tui giống câu like lắm sao?

Tui có nhiều việc còn quan trọng hơn viết truyện, vậy nên tui phải ưu tiên những việc đó trước. Nếu các bạn không thể chờ, xin hãy rời đi, đừng cmt mắng chửi tui, tui không ép các bạn đọc, cũng chẳng ép buộc ai phải này nọ kia, tui viết chỉ để giải trí, để não giảm bớt những con số mà thôi.

Xin cảm ơn.