Vợ Nô Lệ

Chương 50: Kẻ đáng nghi nhất!



Sau khi nhìn thấy Lâm Thừa Hạo ôm lấy  Tuyết Mộc Huệ mà rơi xuống, Diễn Thanh chỉ biết trừng to mắt mà nhìn, tim cô như bị khứa bởi nhiều nhát dao, hai hốc mắt đỏ ngầu, Diễn Thanh khụy hai đầu gối, quỳ xuống, ôm đầu mà gào khóc.

“Tại sao, tại sao, anh lại không màng cả mạng sống của bản thân chấp nhận chết cùng ả! Lâm Thừa Hạo, không phải anh hận ả sao?”

Diễn Thanh gào khóc trong vô vọng, bất giác bừng tỉnh, vội lung tung túi áo khoác, lấy ra cái điện thoại, tay cô run, vừa khóc Diễn Thanh vừa bấm gọi Ngô Nhật Phong.

Ngô Nhật Phong sau khi bàn xong công việc, đang trên đường trở về khách sạn. Ngô Nhật Phong còn cố ý, ghé các cửa hàng bánh ngọt, mua đủ loại bánh quy cho Tuyết Mộc Huệ.

Anh vô cùng vui vẻ lái xe, miệng không ngừng cười tủm tỉm như đứa trẻ.

Ngay lúc đó, số máy của Diễn Thanh liền nổi lên, anh ung dung bắt máy. Ngô Nhật Phong chưa kịp nói gì, Diễn Thanh đã nhanh miệng nói trước, còn liên tục khóc.

“Nhật Phong, Tuyết.....Tuyết Mộc Huệ và Thừa Hạo xảy ra chuyện rồi!”

Diễn Thanh vừa nói hai người quan trọng nhất của Ngô Nhật Phong xảy ra chuyện.

Ngô Nhật Phong khẩn trương hỏi ngay địa chỉ, anh lái xe với tốc độ cao nhất đến đó.

..

Trong lúc rơi xuống từ núi tuyết, Lâm Thừa Hạo dùng thân mình để đỡ lấy Tuyết Mộc Huệ, lúc tiếp đất, hai người liền bất tỉnh, đầu Lâm Thừa Hạo va chạm mạnh dưới mặt đất, ở cánh tay anh còn bị cả nhánh cây đâm xuyên qua, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.

Thời tiết lạnh, khiến môi của cả hai không còn một chút máu, Tuyết Mộc Huệ giật giật ngón tay, hơi thở yếu ớt mà từ từ nặng nề mở đôi mắt.

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Thừa Hạo đang nằm dưới thân cô, trên mặt còn đầy những vết thương. Mặt mũi anh hốc hát, xanh xao, tóc còn bám đầy tuyết.

Tuyết Mộc Huệ khó khăn nhấc người dậy, bất giác ở dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn đến thấu tâm gan. Tuyết Mộc Huệ nhăn mặt đến khó coi, cô đưa mắt nhìn vào chân phải.

Cái chân phải của cô, bị một nhánh cây dài nửa mét, đâm xuyên qua, máu chảy ra, phút chốc bị đông cứng.

Hiện giờ, cái chân đó không phải điều cô quan tâm, Tuyết Mộc Huệ khóc không thành tiếng đỡ Lâm Thừa Hạo vào trong lòng. Không ngừng lay anh, mong anh có thể mở mắt.

“Thừa Hạo, anh mau tỉnh lại đi!”

Lâm Thừa Hạo vẫn bất tỉnh trước tiếng gọi của cô, cô ôm chặt anh vào lòng, không ngừng khóc gào trong vô vọng.

"Sao anh lại ngốc như vậy! Em chết rồi, anh sẽ không còn hằng ngày nhìn thấy người anh hận nhất! Lâm Thừa Hạo, đây không phải là điều anh mong muốn sao? Anh mau tỉnh lại đi!"

Tuyết Mộc Huệ ôm chặt anh vào lòng, vừa khóc, tay cô lúng túng xé rách một miếng vải ở váy, để băng vết thương ở tay cho Lâm Thừa Hạo. Song, cô đưa mắt nhìn xuống chân phải của bản thân, cắn chặt môi dưới, hai mắt cô nhắm chặt.

Tuyết Mộc Huệ đưa tay nắm lấy nhánh cây dưới chân, dừng tất cả sức lực mà rút nó ra.

Cơn đau đến thấu xương truyền đến nhanh chóng, Tuyết Mộc Huệ hét lên một tiếng xé lòng, cô đau đến hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuông trên má, tay cô run đến nỗi khó kiểm soát.

Băng bó chân của bản thân xong, cô cởi bỏ áo khoác của mình, lấy nó khoác lên người anh.

Trên người anh không có nỗi một cái áo ấm, cả người đều lạnh tanh. Tuyết Mộc Huệ bị rét đến run. Khoác áo cho anh xong, cô khó khăn đứng dậy.

Bây giờ trong đầu cô, chỉ muốn cứu sống Lâm Thừa Hạo.

"Thừa Hạo, anh phải kiên cường sống tiếp, anh phải sống để nhìn thấy em đau lòng! Bây giờ, em đang rất đau lòng, anh có nhìn thấy không? Nhìn thấy anh như vậy, em thật sự rất đau lòng!"

Tuyết Mộc Huệ liên tục khóc, cô nắm lấy tay anh, phà những thở ấm nóng trong miệng để sưởi ấm bàn tay cho anh.

Cô mặc kệ chân đang đau nhức, Tuyết Mộc Huệ nắm lấy chân anh, kéo anh lê từng bước một.

Người con gái nhỏ bé trước những dãy núi tuyết cao ngời ngợi...

Cô phải đi đâu để có thể cứu anh....

Tuyết Mộc Huệ nhanh chóng bị đuối sức, cô vẫn lê từng bước nặng nhọc về phái trước, đôi mắt kiên cường không chịu khuất phục trước những đợt gió lạnh đến thấu xương, tuyết vẫn rơi trắng xóa, không thấy cả lối đi...

Nhưng sức lực của cô có giới hạn, nhanh chóng liền ngã ngụy xuống nền tuyết, hai mắt nặng nề liền muốn nhắm lại.

Cô không đi nỗi nữa! Mệt, thật sự rất mệt, bây giờ  cô chỉ muốn nhắm mắt lại, không còn phiền lo nữa, cứ như vậy.....

Im lặng

Mà ra đi...