Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 139: Anh là người tốt



Trong lòng Bạch Cẩm Sương thật ra đã tin hơn phân nửa, nhưng vẫn mạnh miệng: "Anh ấy cũng không phải là thần tiên, sao có thể biết được những việc này, cuối cùng sẽ gây nên hậu quả như thể nào, trừ phi anh cảm thấy, Lý Thanh mang thai rồi sinh non, bị người khác sỉ vả, cũng đều do anh ấy gây ra" Bạch Cẩm Sương dường như vô ý thức mà bảo vệ Mặc Tu Nhân. 

Cho dù là chuyện này thật sự có liên quan đến Mặc Tu Nhân, thì ở trước mặt Vân Thành Nam, cô vẫn đứng về phía Mặc Tu Nhân. Vân Thành Nam bất đắc dĩ thở dài: "Đó cũng là chỗ mà tôi thấy anh ta lợi hại, kết cục của ba người kia vô vùng thê thảm, nhưng mà Mặc Tu Nhân cũng không hê làm chuyện gì trái với pháp luật. 

Chuyện của Lý Thanh, là do Bạch Linh Lan làm. Bây giờ Bạch Linh Lan rơi vào kết cục này, cũng là trừng phạt đúng tội, Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân thật sự đáng sợ, cô... vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định với anh ta đi!" Nghe nói như thể, Lâm Kim Thư theo bản năng liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái. 

Bạch Cẩm Sương mím môi, nhìn Vân Thành Nam: "Viện trưởng Vân, những việc này chỉ là phán đoán của anh, anh không thể chỉ bảng lời nói phiến diện mà định tội người khác được!" Vân Thành Nam có thế hiểu được, Bạch Cẩm Sương không muốn tin tưởng những lời mà anh ta nói. 

Anh ta cười khổ một tiếng: "Được rồi, đây chỉ là đề nghị của tôi, làm như thế nào, vẫn phải xem trong lòng cô nghĩ như thế nào. 

Nói thật, trong mắt bác sĩ chúng tôi, không phân biệt người tốt người xấu, chỉ có cố gắng cứu sống người khác, cho dù đó có là kẻ sát nhân hung hãn tàn bạo đi chăng nữa!" Vân Thành Nam nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: "Chỉ cần anh ta bị thương trong tù, chúng tôi cũng sẽ dùng hết sức lực để cứu chữa! Nếu một người thật sự làm chuyện ác, đã có pháp luật trừng phạt kẻ đó. 

Tuy rằng tôi không có chứng cớ, nhưng mà chuyện này rõ ràng Mặc Tu Nhân không thoát được việc có liên quan, hôm nay tôi nói nhiều như vậy, chỉ bởi vì coi cô là chỗ bạn bè!" Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Vân Thành Nam, mở miệng nói: "Viện trưởng Vân, anh là người tốt!" Vân Thành Nam cười khổ không thôi, anh ta không nghĩ tới, bản thân tra xét lâu như vậy, lại chỉ được cái danh người tốt từ Bạch Cẩm Sương. Hôm nay gặp phải khá nhiều chuyện, áp lực trong lòng Bạch Cẩm Sương có chút lớn. 

Cô nói với Vân Thành Nam: "Viện trưởng Vân, thời gian không còn sớm, tôi và Lâm Kim Thư đi trước, không quấy rầy anh nữa!" Vân Thành Nam vẻ mặt phức tạp nhìn Bạch Cẩm Sương, gật gật đầu.

Lâm Kim Thư vừa ra khỏi văn phòng viện trưởng, liền nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Cậu cảm thấy việc này không liên quan gì với Mặc Tu Nhân à?” Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương nhìn không ra cảm xúc gì, cô nói: "Mặc kệ có liên quan hay không, bây giờ tớ cũng không có cách nào vứt bỏ mối quan hệ với anh ấy. 

Vô luận như thế nào, hai chúng tớ vẫn ở cùng một quyển hộ khẩu!" Cô dừng một chút, nhìn Lâm Kim Thư: "Hơn nữa, Vân Thành Nam nói nhiều như vậy, cũng chỉ là phán đoán của anh ta, huống chi, anh ta tra được chuyện này, cũng không đủ để định ra hành vi phạm tội gì, Mặc Tu Nhân một là không có giết người, hai là không có làm ra việc gì trái pháp luật!"

Khuôn mặt nhỏ nhản trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Kim Thư không có biểu tình gì nhiều: "Tớ tôn trọng quyết định của cậu, cậu tin tưởng anh ta là tốt rồi!" Lúc này, giọng nói của Triệu Văn Vương vang lên: "Cô Bạch!" Bạch Cấm Sương nâng mi nhìn lại, mặt Mặc Tu Nhân không chút thay đổi cùng Triệu Văn Vương đi tới bên này. Mặc Tu Nhân nhìn đến miệng vết thương trên trán Bạch Cẩm Sương, sải bước đi tới. 

Anh đứng lại trước mặt Bạch Cẩm Sương, không hề có chút hoảng loạn nào: "Xảy ra tai nạn xe cộ, sao lại không gọi điện thoại cho tôi?” Bạch Cẩm Sương mím môi: "Di động ở trong xe, xe bị tông ở đuôi, công ty vận chuyển mang đi rồi!" Mặc Tu Nhân nhìn cô: "Kiểm tra kỹ cơ thể rồi à?" Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Ừm, rồi!" "Vậy về nhà đi!" Vẻ mặt Mặc Tu Nhân vô cùng bình tĩnh, thật giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì. Lâm Kim Thư nghĩ đến những lời nói của Vân Thành Nam, ánh mắt mang theo phức tạp liếc nhìn Mặc Tu Nhân. 

Nếu người đàn ông này đúng như những gì mà Vân Thành Nam nói, vậy Bạch Cẩm Sương sợ là cũng bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn. Bạch Cấm Sương đang muốn cùng Mặc Tu Nhân nhấc chân rời đi, đột nhiên mở miệng, giọng điệu có phần kinh ngạc: "Trợ lý Triệu, ánh mắt của anh làm sao vậy?" Triệu Văn Vương lập tức có chút không được tự nhiên quay đầu, không dám nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô Bạch, không có gì! Mắt tôi có chút không thoải mái mà thôi!" Trước đó, anh ta và Mặc Tu Nhân nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện, đứng trước cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt anh ta liền đỏ! Một khi ánh mắt anh ta đỏ lên, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục. Không nghĩ tới, lại còn bị Bạch Cẩm Sương phát hiện ra. 

Bạch Cẩm Sương vẫn có chút lo lắng không thôi: "Trợ lý Triệu... Đừng ngại, đã xảy ra chuyện gì sao? Triệu Văn Vương nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, thấy cô thực lòng quan tâm, đang định ăn ngay nói thật: "Vừa rồi tôi và tổng giám đốc Mặc nghĩ rằng.. " 

Mặc Tu Nhân nghiêm mặt đánh gãy lời của anh ta: "Triệu Văn Vương, cậu có thể tan ca rồi!" Bạch Cẩm Sương tò mò nhìn Triệu Văn Vương: "Hai người nghĩ rằng cái gì?" Mặt Mặc Tu Nhân bình tĩnh, nhìn chằm chằm Triệu Văn Vương. 

Triệu Văn Vương nhìn nhìn Bạch Cẩm Sương, lại nhìn Mặc Tu Nhân, há miệng thở dốc: "Tổng giám đốc Mặc.. " 

Vốn anh ta đang muốn nói cho Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân thật sự rất quan tâm cô, nhưng tổng giám đốc Mặc nhà mình tựa hồ tuyệt không muốn cho anh ta nói. 

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không chút lo lắng: "Cậu còn không đi, còn chờ tôi đưa cậu sao?”

Triệu Văn Vương nuốt ngụm nước miếng: "Được rồi, tôi đi trước đây!"

Triệu Văn Vương vừa đi, bầu không khí đã trở nên kỳ lạ. Bạch Cẩm Sương kéo Lâm Kim Thư, đang muốn đi với Mặc Tu Nhân.

Kết quả, cánh cửa văn phòng viện trưởng đột nhiên mở ra. Vân Thành Nam kinh ngạc hô một tiếng: "Cẩm Sương!" Anh ta không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương còn chưa đi. Nghe được giọng nói này, Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đồng thời xoay người. Vân Thành Nam vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân, thần sắc lập tức khẽ biến.