Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 514: Trách nhiệm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Tu Nhân nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của Bạch Cẩm Sương một cái, đưa tay bưng nho qua, đặt lên chiếc bàn thấp ở cạnh ghế sa lông: “Vậy anh đút cho cục cưng nhỏ của anh ăn, có được không?”

Bạch Cẩm Sương hơi đỏ mặt: "Anh đi soạn quần áo nhanh đi!”

Kết quả, cô vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân cầm một quả nho lên, nhét vào trong miệng anh.

Cô không biết nói gì: “Còn nói muốn đút cho cục cưng nhỏ ăn, bản thân anh lại đã ăn trước!”

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, cười khẽ: “Ai nói anh muốn ăn trước!”

Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị Mặc Tu Nhân kéo qua, lấp kín miệng.

Bạch Cẩm Sương hơi hé môi, một quả nho lập tức được đưa qua.

Bạch Cẩm Sương bị hôn đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, cuối cùng, ăn một quả nho thôi mà chân cô cũng mềm nhũn.

Cô ăn nho xong, đỏ mặt trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Không muốn anh đút!” Mặc Tu Nhân không có ý tốt cười một tiếng: “Sao vậy? Anh đút không được sao?”

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt không phản ứng anh, trong lòng thầm mắng, da mặt dày!

Mặc Tu Nhân cười khẽ xoa xoa tóc cô, tiếp tục đi soạn quần áo.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Cảnh Hạo Đông gửi tin nhắn cho Mặc Tu Nhân.

Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân, gần đây cậu đang làm gì thế? Mang theo nhà thiết kế Bạch đi tụ họp chút đi!

Mặc Tu Nhân: Cậu muốn chúng tớ gọi Lâm Kim Thư xuất hiện, hay là thật sự muốn ăn cơm với chúng tớ vậy?

Cảnh Hạo Đông: Hai chuyện này có gì khác nhau sao?

Mặc Tu Nhân: Cậu nói gì cơ?

Cảnh Hạo Đông: Chậc... tớ nói này, cậu có thể đăng nhỏ nhen như vậy được không, giúp đỡ anh em tốt thoát kiếp độc thân, chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của cậu sao?

Mặc Tu Nhân: Cậu có thể tự mời cô ấy ăn cơm kia mà!

Cảnh Hạo Đông: Tớ sợ cô ấy không đi. Dẫu sao, Lâm Thanh Tuấn còn đang nằm trong bệnh viện mà!

Mặc Tu Nhân: Ở trước mặt Lâm Kim Thư, tại sao cậu cứ sợ hãi như vậy chứ? Cho dù Lâm Thanh Tuấn vẫn còn nằm trong bệnh viện, vậy thì thế nào? Hiện tại sức khoẻ của anh ta đã khôi phục hơn một nửa rồi, hơn nữa, với cái thái độ đó của mẹ anh ta, đổi lại là tớ, tuyệt đối sẽ không lo trước lo sau nữa!

Cảnh Hạo Đông: Ôi, tớ biết mà. Lúc cậu bày tỏ với Bạch Cẩm Sương, cũng đã từng dây dưa lề mề, lo trước lo sau mà!

Mặc Tu Nhân: Sau này cậu cũng đừng hòng ăn cơm với tớ và Cẩm Sương nữa, tớ ngủ đây!

Cảnh Hạo Đông: Đừng mà, Tu Nhân, tớ sai rồi!

Cảnh Hạo Đông: Nói thật đó, tớ thật lòng cần cậu trợ giúp. Cậu giúp tớ hẹn Lâm Kim Thư một lần, một lần thôi là được!

Mặc Tu Nhân: Ngày mai tớ muốn đi ra ngoài du lịch nghỉ dưỡng với Cẩm Sương. Cho dù tớ muốn ăn cơm với cậu, tiện thể giúp cậu gặp Lâm Kim Thư một chút, thì cũng không có thời gian!

Cảnh Hạo Đông: Hả? Cậu bận rộn như vậy, còn có thời gian nghỉ dưỡng sao?

Mặc Tu Nhân: Gần đây tớ đã giảm tiến độ công việc một chút, tớ... định cầu hôn Cẩm Sương!

Cảnh Hạo Đông: Shit! Cậu... cậu muốn làm gì?

Mặc Tu Nhân: Tớ sắp làm bố rồi!

Cảnh Hạo Đông: Tớ nhớ tớ chưa từng gọi cậu là bố mà! Mặc Tu Nhân: Cút!

Cảnh Hạo Đông: Ha ha, chỉ đùa chút thôi. Chúc mừng cậu nhé, nhanh như vậy mà đã lên chức bố rồi. Chỉ có điều, hai cậu cũng đã lãnh giấy chứng nhận rồi, còn cầu hôn nữa à!

Mặc Tu Nhân: Hôn nhân không có hôn lễ, là một hôn nhân không hoàn chỉnh. Tớ phải bù cho Cẩm Sương một hôn lễ, tớ không muốn cô ấy chịu bất cứ tủi thân nào khi ở cùng tớ!

Cảnh Hạo Đông: Chậc chậc chậc! Thật chua quả đi!

Mặc Tu Nhân: Cậu không có chuyện gì, thì đừng quấy rầy tớ nữa!

Cảnh Hạo Đông: Đã nói là phải độc thân cùng nhau, thế mà cậu lại lén lút yêu đương, bây giờ còn tới ngược chó độc thân nữa chú!

Mặc Tu Nhân:... Cậu là thiểu năng sao?

Cảnh Hạo Đông: Người thiểu năng thường hạnh phúc hơn, cậu chưa từng nghe qua sao?

Mặc Tu Nhân:... Cậu quả nhiên là thiểu năng!

Cảnh Hạo Đông: Ai... Người thoát kiếp độc thân, bây giờ còn khinh bỉ người khác, thật tổn thương!

Mặc Tu Nhân:...

Cảnh Hạo Đông: Thôi vậy, không quấy rầy cậu và nhà thiết kế Bạch yêu đương ngọt ngào nữa, tớ phải lấy hết tất cả can đảm, đi hẹn Lâm Kim Thư!

Cảnh Hạo Đông gửi tin nhắn xong, nhìn thấy sau cùng dòng tin nhắn, có một dấu chấm than màu đỏ.

Phía dưới có một dòng chữ màu trắng nhỏ. Mặc Tu Nhân đã bật xác nhận bạn bè, bạn không còn là bạn bè của anh ấy. Trước tiên vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè, sau khi anh ấy xác nhận, bạn mới có thể trò chuyện.

Cảnh Hạo Đông hoàn toàn ngơ ngác, trong lòng như có một đàn dê chạy qua, thật đáng giận mà!

Ngày hôm sau, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương lên một chiếc máy bay tư nhân bay đến Thái Bình Dương.

Cũng trong lúc đó, Cảnh Hạo Đông đang ngồi trong nhà hàng cơm Tây Đình Qua, không nhịn được chỉnh sửa lại ống tay áo. Tối hôm qua, anh ta bị Mặc Tu Nhân kích thích không nhẹ, chủ động liên lạc với Lâm Kim Thư, mới cô ấy ra ngoài ăn cơm.

Kết quả, Lâm Kim Thư đã đồng ý. Cảnh Hạo Đông thật sự là vui sướng đến mức cả người lâng lâng bay bổng!

Anh ta đã tới nhà hàng cơm Tây này từ sớm, hơn nữa còn bao trọn nhà hàng nữa. Lâm Kim Tư đi vào Đình Qua, cô ấy cũng cảm thấy có chút không đúng. Mặc dù bây giờ đang là ban ngày, nhưng mà, không thể nào đến một người cũng không có được!

Cô nhìn lướt một vòng, phát hiện trên mỗi một bàn ăn, đều đặt một bó hoa hồng đỏ tươi.

Lâm Kim Thư nhíu mày một cái, đi về phía vị trí bên cửa sổ.

Cảnh Hạo Đông cười đứng lên: “Kim Thư, em đến rồi!”

Dứt lời, anh ta lập tức giúp Lâm Kim Thư kéo ghế!

Lâm Kim Thư nhìn anh ta một cái, ngồi xuống.

Cảnh Hạo Đông lập tức mở thực đơn: “Em muốn ăn gì?”

Lâm Kim Thư nhíu mi: “Anh bao trọn nhà hàng sao ạ?”

Cảnh Hạo Đông cười gật đầu: “Ừm, đây là cuộc hẹn nghiêm túc đầu tiên với em, anh phải coi trọng!”

Lâm Kim Thư mang vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn Cảnh Hạo Đông: "Có phải gần đây đầu óc của anh không được tốt lắm. không?”

Cảnh Hạo Đông ngần người: "Ách...”.

Lâm Kim Thư mím môi: “Tôi vẫn chưa đồng ý với anh nữa kia mà, đây được tính là hẹn hò gì chứ?”

Mặc dù Lâm Kim Thư nói chuyện rất không khách sáo, nhưng mà, Cảnh Hạo Đông có thể cảm giác được, ánh mắt cô nhìn mình giờ đây, so với lúc Lâm Thanh Tuấn mới vừa xảy ra chuyện, hoàn toàn khác nhau.

Thật giống như ánh sáng trước đây, lại càng sáng hơn một chút. Trong lòng Cảnh Hạo Đông có chút run rẩy: “Em nói cái gì thì chính là cái đó!”

Lâm Kim Thư không nói nữa: “Tôi muốn một phần bò bít tết, một đĩa rau xà lách, với một... mấy món này! Tự anh xem đi!”

Cảnh Hạo Đông nghe cô chọn xong thức anh, lập tức đưa thực đơn cho phục vụ, dựa theo món cô chọn, cứ thế mà gọi hai phần!

Lâm Kim Thư mím môi nhìn Cảnh Hạo Đồng, vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Cảnh Hạo Đông thận trọng nhìn cô: “Kim Thư, có phải em vẫn còn giận không?” Lâm Kim Thư uống một ngụm nước: “Tôi giận cái gì cơ?” Cảnh Hạo Đông cầm ly nước, trong lòng có hơi căng thẳng: “Giận anh trước đây đã tự ý dọn đến đối diện nhà em!”

Lâm Kim Thư hơi cau mày: “Cảnh Hạo Đông, có phải anh hiểu lầm cái gì rồi hay không?”



Nghe ý trong lời này của Lâm Kim Thư, sau này bất luận mình làm cái gì, dường như cũng không liên quan đến cô ấy cả.

Lâm Kim Thư nhìn Cảnh Hạo đồng ủ rũ cúi đầu, rốt cuộc cũng không đành lòng trêu chọc anh: “Những hành động này của anh, đúng là không liên quan đến tôi, nhưng mà, nếu như... anh muốn theo đuổi tôi, tôi cũng sẽ cho anh cơ hội!”

Cảnh Hạo Đông chợt ngẩng đầu, khó tin nhìn Lâm Kim Thư: “Kim Thư, em nói thật sao?”

Gương mặt nhỏ lạnh lùng trong trẻo của Lâm Kim Thư lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Tôi không cần phải lấy chuyện này ra để mà chọc ghẹo anh!”