Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 542: Tôi đang nằm mơ



Lâm Kim Thư: “Black, màu đen chẳng khác gì màu mực, Cẩm Sương đây là đang dùng họ của Mặc Tu Nhân đấy mà!”

Bạch Cẩm Sương: “Lâm Kim Thư, quả nhiên cậu là người hiểu tớ!”

Tề Bạch Mai: “Đậu má! Hóa ra là ý tứ như thế này, chính xác là tớ không biết.”

Bên kia, Tề Bạch Mai vừa mới gửi tin nhắn xong, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Tề Bạch Mai vội vàng đánh chữ

Tề Bạch Mai: “Chuông cửa reo rồi, mới sáng sớm, không biết là ai tới tìm tớ vào lúc này, để tớ đi xem một chút!”

Tề Bạch Mai gửi tin nhắn xong, đi ra mở cửa.

Kết quả, cửa vừa mở ra, cô ấy đã nhìn thấy Vân Thành Nam đứng ở trước cửa.

Tề Bạch Mai có chút trợn tròn mắt: “Viện trưởng Vân, anh đi nhầm chỗ rồi!”

Cô ấy chỉ cần tưởng tượng đến chuyện bản thân lúc trước còn chưa hỏi rõ xanh đỏ trắng đen đã lập tức nổi giận đùng đùng với Vân Thành Nam, Tề Bạch Mai của hiện tại quả thật cảm thấy có chút xấu hổ. Vân Thành Nam nhìn cô ta: “Không có đi nhầm.

Tề Bạch Mai hơi khó tin chỉ vào bản thân: “Vậy là anh tới đây tìm tôi đúng không?”

Vân Thành Nam gật đầu: "Đúng vậy, tôi tới tìm cô!” “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tề Bạch Mai vừa nói xong, đột nhiên nghĩ đến hành vi ngày hôm qua của bản thân, cô ấy lập tức lùi về phía sau từng bước một: “Sẽ không phải là anh còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua, cho nên mới sáng sớm đã tới đây tìm tôi trả thù đó chứ?”

Vân Thành Nam có chút không nói nên lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, hơn nữa hiện tại người khác đều đã đi làm, cô còn nói là sáng sớm!”

Tề Bạch Mai không cho là đúng vểnh vểnh môi, nhìn thấy Vân Thành Nam, rốt cuộc cô ấy cũng có chút chột dạ “Dù sao đối với tôi mà nói, bây giờ chính là buổi sáng, hơn nữa, rốt cuộc anh đến tìm tôi để làm gì?”

Vân Thành Nam nhìn chằm chằm vào Tề Bạch Mai yên lặng không hé răng.

Trong lòng Tề Bạch Mai càng thêm chột dạ, theo bản năng đè thấp giọng xuống: “Anh... Anh đừng có mà không nói chuyện làm cho tôi hoảng sợ trong lòng, còn nữa, làm sao anh biết được nhà của tôi ở trong này vậy?”

Nếu như nói cô ấy biết nhà của Vân Thành Nam ở chỗ nào thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Nhưng mà, nếu như vị trí này được đảo ngược lại, lập tức giống như có chút kỳ quái.

Vân Thành Nam mấp máy môi, khuôn mặt anh tuấn như ngọc có vẻ hơi không tự nhiên: “Trước đây tôi đã từng theo Lưu Chí Kiên tới đây một lần!” Tề Bạch Mai trợn tròn mắt: “Hả? Đi theo Lưu Chí Kiên sao? Khi nào vậy, tại sao tôi lại không biết? Không lẽ anh tới trước cửa nhà tôi, rồi lại không có tìm tôi à?”

Vân Thành Nam có chút không biết nói gì, não của Tề Bạch Mai này thật sự là bị chập mạch, đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

Anh ta trầm mặc trong hai giây, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tề Bạch Mai, cô thích tôi đúng không?”

Mặt mày Tề Bạch Mai trong nháy mắt đỏ ửng: “Chuyện này... anh... anh không phải đã biết từ sớm rồi hay sao?”

Ngay từ đầu khi cô ấy đụng xe với Vân Thành Nam, cho dù là lúc cô ấy đối nghịch với anh ta thì cô ấy cũng rất thèm muốn khuôn mặt này của Vân Thành Nam.

Sau này, khi cô ấy nhìn thấy Vân Thành Nam khám bệnh cho đứa bé không có tiền kia, tranh thủ gây quỹ hỗ trợ điều trị giải phẫu. Cô ấy mới bắt đầu nhận ra Vân Thành Nam ở trước mặt cô ấy nhìn thì có vẻ cứng nhắc, thực ra lại là một người có tấm lòng đặc biệt mềm mại lương thiện. Cho tới sau này, khi Vân Thành Nam cứu cô ấy, trái tim của cô ấy mới hoàn toàn đặt ở trên người anh ta.

Thế nhưng, dường như thái độ của Vân Thành Nam đối với cô ấy vẫn một mực chưa từng thay đổi.

Anh ta đối với người khác từ trước đến nay đều là ôn hòa hữu lễ, vậy mà duy nhất chỉ hung dữ với mỗi mình cô ấy, oán hận cô ấy, còn rất không kiên nhẫn. Cô ấy cũng có lòng tự tôn đó biết không?

Bây giờ Tề Bạch Mai nghe Vân Thành Nam hỏi những lời này, thật sự là vừa thẹn vừa giận!

Anh ta nghe được những lời này của Tề Bạch Mai, có chút nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta thấp giọng nói: “Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ thật lâu, nếu như cô cũng thích tôi, vậy thì... chúng ta có thể thử một lần xem sao!”

Tề Bạch Mai bất chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh ta: “Hả?”

Vân Thành Nam hơi nhíu mày: “Sao vậy? Chẳng lẽ là tôi hiểu sai rồi? Hay là nói, cô không nguyện ý ở bên tôi sao?”

Tề Bạch Mai mạnh mẽ lắc đầu: "Không có, không có, chỉ là tôi quá kinh ngạc mà thôi!”

Đầu óc cô ấy cũng có chút mơ hồ, cô ấy cảm giác bản thân giống như là đang nằm mơ!

Vân Thành Nam nhìn dáng vẻ kinh ngạc mờ mịt này của Tề Bạch Mai, có chút bất đắc dĩ đưa tay ra, vuốt ve mái tóc của cô ấy, rồi lại lập tức buông tay: “Nếu như em không có từ chối, vậy thì sau này em chính là bạn gái của tôi. Cứ như vậy đi, tôi đi làm trước đây!”

Vân Thành Nam rất nhanh đã nói xong, trực tiếp quay người bước ra ngoài. Đợi đến khi anh ta lên xe đi rồi, Tề Bạch Mai mới từ trong yên lặng có phản ứng lại. Cái gì? Bạn gái gì cơ?

Bây giờ cô ấy đã là bạn gái của Vân Thành Nam rồi sao?

Không phải chứ, còn có thể loại như Vân Thành Nam này nữa à? Mới sáng sớm ngày ra đã xuất hiện, sau đó người lại trực tiếp bỏ đi như thế là sao?

Trong lòng Tề Bạch Mai vừa mừng, vừa sợ, vừa buồn bực, thậm chí còn không dám xác định rốt cuộc anh ta nói thật hay là đang nói giỡn với cô ấy nữa.

Dù sao thì thái độ vừa rồi của anh ta không hề giống đang tỏ tình chút nào.

Tề Bạch Mai lại bắt đầu rối rắm.

Vân Thành Nam ngồi trong xe, trực tiếp lái xe ra khỏi tầm mắt của Tề Bạch Mai rồi mới dừng xe lại ven đường. Vừa rồi anh ta nhìn như trấn định tự nhiên, thật ra trong lòng anh ta đang luống cuống tới gần chết.

Thật ra, ngày hôm qua sau khi anh ta từ chối Tề Bạch Mai ở ngoài cửa xong, anh ta lập tức hối hận.

Anh ta là một bác sĩ, cứu tính mạng người khác ở trên bàn mổ, vốn là phải nên tỉnh táo quả quyết. Loại tính cách này cũng được đưa vào trong cuộc sống hiện thực của anh ta.

Ngay từ đầu, anh ta thật sự cho là bản thân không thích Tề Bạch Mai. Dù sao, có đôi khi cô ấy quả thật là rất là ồn ào!

Thế nhưng, lúc có người bắt nạt cô ấy, Vân Thành Nam lại cảm thấy không vừa mắt

Mãi cho đến khi Lưu Chí Kiên xuất hiện mới làm cho anh thấy rõ được ý nghĩ thật sự trong lòng mình.

Bây giờ Lưu Chí Kiên đã đi rồi, vốn dĩ hết thảy đều là phương hướng tốt để phát triển, thế nhưng hôm qua Tề Bạch Mai lại tới đây chất vấn anh ta một hồi, thiếu chút nữa đã làm cho anh ta tức đến chết.

Anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một người có khả năng chọc anh ta tức thành như vậy, làm cho tình hình thực tế của anh ta trở nên không còn giống với bản thân anh ta lúc bình thường nữa.

Chính là vì một chút này, Vân Thành Nam càng thêm chắc chắn Tề Bạch Mai đối với anh ta mà nói hết sức đặc biệt, trong lúc bất tri bất giác anh ta thật sự đã động chân tình.

Chẳng qua, nếu như Tề Bạch Mai đã biết cô ấy hiểu lầm anh ta rồi thì anh ta chỉ cần đợi Tề Bạch Mai đến giải thích với anh ta là được.

Nhưng mà, Vân Thành Nam có làm sao cũng không ngờ tới, anh ta đợi suốt một ngày một đêm, đã sớm sốt ruột tới mức không chờ được nữa.

Anh ta hầu như là suy nghĩ nguyên đêm, nếu như đã xác định được tâm ý, anh ta cũng biết Tề Bạch Mai có khả năng vẫn còn thích anh ta, cho nên anh ta cũng không muốn tiếp tục dài dòng dây dưa làm gì nữa.

Tối hôm qua Vân Thành Nam đã quyết định xong, sáng hôm nay anh ta sẽ tới chỗ Tề Bạch Mai để thổ lộ với cô ấy.

Vốn dĩ anh ta đã nghĩ xong hết, đợi tới lúc đó còn phải mua hoa, chỉ là anh ta không ngờ, tới lúc phải nói rõ ràng mọi chuyện, anh ta lại căng thẳng tới mức cái gì cũng quên!

Hoa cũng không mua, về phần biểu hiện vừa rồi ở trước mặt của Tề Bạch Mai, anh ta cảm thấy quả thực là một lời khó mà nói hết được.

Nhưng mà, nếu như Tề Bạch Mai không có phản đối thì cô ấy đã chính là bạn gái của anh ta, về sau... không cho phép cô ấy được đổi ý.

Nghĩ đến đây, thần kinh căng chặt của Vân Thành Nam rốt cuộc cũng thả lỏng xuống.

Anh ta rút ra một cái khăn giấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhịn không được cong khỏe mỗi lên.

Tề Bạch Mai giống như đang nằm mơ trở lại bên trong phòng khách.

Cô ấy vuốt ve gương mặt của mình, tự nhéo bản thân một phen, ấy chết, đau quá!

Quả nhiên không phải là cô ấy đang nằm mơ, vậy là Vân Thành Nam thật sự đã để cho cô ấy trở thành thành bạn gái của anh ta rồi sao?

Tề Bạch Mai yên lặng lấy điện thoại di động ra, thấy Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư vẫn còn đang hỏi cô ấy là ai gõ cửa.

Bạch Cẩm Sương: “Là ai vậy? sao cậu không nói lời nào thế?"

Lâm Kim Thư: “Yên lặng!”

Bạch Cẩm Sương: “Không phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Lâm Kim Thư: “Nếu không thì cậu gọi điện thoại cho cậu ấy xem sao?”

Bạch Cẩm Sương: "Ngộ nhỡ người đó là viện trưởng Vân thì sao?”