Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 164: Cuộc chiến thông gia



Bên trong phòng êm ả ngọt ngào bao nhiêu ở bên ngoài cuộc chiến giữa mẹ và con không hồi kết cứ chạy loanh quanh không ai biết mệt. Còn Trường Niên và Tiểu An không còn để ý tới họ nữa làm công việc lấp đầy cái bụng của mình.

"Papa con cũng muốn nấu ăn nữa"Tiểu An đứng bên cạnh xem hắn nấu không khỏi thích thú đòi tham gia.

Hắn mỉm cười lấy tạp dề trong tủ đeo vào xoa đầu nó: "Nhìn con mặc tạp dề giống y như đầu bếp thực thụ siêu đáng yêu"

Được người khác khen hai nó đỏ hoe cười tít mắt: "Con chỉ nói cho một mình papa biết thôi nhé, ước mơ của con là trở thành một người vợ đảm đang chứ không phải damdang như mama...hi"

Nghe nó nói hắn nhìn Tú Vy phì cười nói tốt cho cô trước mặt Tiểu An: "Cô ấy bề ngoài tỏ ra mình cứng rắn nhưng thật chất sống rất nội tâm, con nên tâm sự mama của mình nhiều hơn"

Nó nghệch mặt hỏi lại: "Vậy papa hiểu mama đến đâu"

Hắn ngẩn người trầm ngâm một lúc khẽ cười đỏ mặt: "Ta hiểu hết tất cả từ thể xác lẫn tinh thần"

"Papa...cũng không đảm đang mấy cũng damdang như mama hihi"Nó che miệng cười tủm tỉm.

"Chúng ta nấu ăn thôi, chắc con cũng đói bụng rồi" Má hắn càng đỏ hơn lãng tránh vấn đề quay người chăm chú vào món ăn con nấu dở trên bếp. Tiểu An tranh thủ quan sát tập làm theo với chiếc bếp nhỏ bên cạnh. Trường Niên nhiệt tình chỉ dẫn nó từng chút một. Món ăn được bày biện đặc sắc cuốn hút người nhìn có góp phần nho nhỏ của Tiểu An.

Hắn đặt thức ăn quanh bàn còn Tiểu An lấy chén đặt rất ngay ngắn mỗi thứ đã chuẩn bị xong. Mùi thức ăn lan tỏa khắp căn phòng Tú Vy dừng lại đi theo mùi thức ăn ngồi xuống nhìn trầm trồ cho hắn một nút like: "Wow không hổ danh là người yêu của Tú Vy này, nấu ăn tuyệt vời ông mặt trời luôn"

Lời khen của cô làm hắn nở mũi: "Được vợ khen vui gì đâu á, nhưng góp phần lớn là công chúa nhỏ này"

Hắn không quên phần Tiểu An mỉm cười đặt tay lên vai nó tươi cười. Nó cũng thấy vui vui cười khúc khích. Còn Tiểu Khang nhìn cảnh họ tự khen nhau mà phát chán bĩu môi: "Chỉ là nấu ăn thôi mà có cần phải khen quá như vậy không?"

Bây giờ Tú Vy mới chuyển hướng liếc mắt nhìn nó: "Ừ...con thì ngon rồi, ngày nào cũng chọc ghẹo mama không làm được tích sự gì hết..hứ"

Nó không thèm chọc ghẹo cô nữa chu môi tự ăn một mình. Tiểu An được Trường Niên đặt ngồi bên cạnh tay gấp thức ăn bỏ vào chén nó và Tú Vy. Còn Tiểu Khang quá nghịch ngợm nên hắn cho ra rìa, bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp đầy không thiếu những tiếng cười hạnh phúc.

Bữa sáng cũng đã ăn xong, Trường Niên ở trong bếp rửa chén với Tiểu An. Không hiểu sao hôm nay nó lại thích ở bên hắn đến như vậy? Tú Vy tranh thủ sắp xếp đồ đạc lát nữa Từ Lâm sẽ đến đón cô đặt tờ giấy và cây bút trên bàn viết vội cho Đại Từ.

[Xin lỗi em về mà không báo trước em sợ làm phiền hai người. Cảm ơn anh đã chăm sóc bảo vệ em suốt thời gian qua, bây giờ người cần anh chăm sóc và bảo vệ là người yêu anh.Em từng nói rồi anh sẽ tìm người tốt hơn em và bây giờ anh đã tìm thấy hãy trân trọng và nắm giữ nó. Chúc anh hạnh phúc].

Chấm bút kết thúc bức thư Tú Vy gấp nó thẳng tấp đặt vào bàn làm việc của anh. Đồ cũng được sắp xếp xong cô đứng nhìn thêm một lát mỉm cười nắm lấy chiếc vali bước ra.

Trường Niên cũng đã rửa chén xong ngồi thắt bím cho Tiểu An. Còn Tiểu Khang chăm chú nhìn nó nói phải học để sau này thắt cho bạn gái, nghịch ngợm như nó ai thèm ưng chứ. Mặt hắn lúc này không khác gì ông bố bỉm sữa chăm sóc chu đáo cho con gái của mình cô nhìn thấy rất hạnh phúc.

Lần này trở về cô nhất quyết phải chinh phục được mẹ chồng và thanh trừng tiểu tam. Tiếng vù vù bên ngoài cô bừng tỉnh giữa cơn mộng mị: "Trường Niên xong chưa chúng ta đi thôi, Từ Lâm đến rồi kìa"

Hắn tranh thủ thắt thêm vài đốt buộc thun vào: "Xong rồi, em không báo cho Đại Từ sao?"

Cô liếc nhìn vào hành lang trầm mặc: "Chắc hai người họ cần một nơi yên tĩnh em cũng đã viết thư rồi, Đại Từ không trách đâu"

Trường Niên bòng Tiểu An lên nắm lấy chiếc vali trên tay Tú Vy kéo đi. Nghe thấy tiếng máy bay Tiểu Khang đã chạy toạc ra ngoài lên chiếm ghế thượng phong trên buồng lái.

Nó vừa bước lên bọn họ cũng vừa ra, chiếc vali đi theo cùng bọn họ đi lên ngồi vào chỗ thắt dây an toàn. Vừa mới ngồi xuống Tú Vy đã ngủ chắc tối hôm qua mệt quá, hắn nhẹ nhàng đưa đầu cô dựa vào người nhìn khuôn mặt nhỏ khi ngủ thật đáng yêu.

Hai đứa trẻ thì sức khỏe dồi dào chơi đùa với nhau hắn chăm chú nhìn chúng quên cả thời gian máy bay dừng lại bãi đất trống gần nhà. Tú Vy cũng thức dậy ngồi đó chờ hắn đón xe.

Tiểu Khang hí hửng kéo tà váy của Tú Vy: "Mama...Giờ này chắc dì Lạc phải khổ sở với ông ngoại lắm"

"Ông ngoại con á, chắc vậy rồi, không có bà xã đại nhân ở bên cạnh như hổ sẩy chuồng"

"À có xe rồi chúng ta về thôi" Trường Niên đã đón được xe. Tú Vy dắt chúng đi lên tiếp tục cuộc hành trình về đích.

Tại nhà Lý Trường Niên không khí thật căng thẳng kịch liệt hai đôi mắt nhìn nhau tạo ra tia lửa điện rẹt rẹt khiến người ngoài cuộc phải run sợ. Không khí đang yên tĩnh tiếng đập bàn phá tan bầu không khí.

"Bụp...Lý Vệ Quân...ông định ngồi đây đến khi nào?"

Mẹ của Trường Niên cả người hừng hực đôi mắt sắc lẹm tròn xoe nhìn cha của Tú Vy. Ông thở phào chân gác lên nhau tay đặt lên thành ghế nghênh ngang: "Bạn già, chẳng phải mọi chuyện chỉ hiểu lầm thôi sao? Tôi cũng đã trả thù giúp bà rồi? Tôi chỉ xin và đồng ý cho con tôi và con bà kết hôn với nhau, hai gia đình lại thân thiết như xưa"

Bà nhếch môi bật cánh quạt giấy vỗ nhẹ vào người: "Ông cũng khôn đấy chứ, con ông đã làm mẹ còn con tôi vẫn còn trai trẻ, nghĩ sao tôi có thể đồng ý mối quan hệ thiệt thòi này"

Ông tiếp tục thở phào khiêm nhường: "Thiệt thòi, lần đầu tiên đàn gái mới nhún nhường như thế này, thôi được tôi sẽ đền bù thiệt thòi của chàng rể này bằng cách giao toàn bộ tổ chức Ắc Quỷ cho cậu ta"

Bà nghiêm nghị có vẻ rất tức giận: "Ông đừng tưởng tổ chức nhỏ nhoi của ông có thể bù đắp danh tiếng của Lý Gia khi có đứa con dâu không đứng đắn"

Cha Tú Vy vẫn giữ phong thái ôn nhu mềm mỏng: "Nếu nhu bà không chịu vì con gái rượu của tôi, tôi đành cương dùng hôn ước giữa tôi với Khải Sang để sắp đặt cuộc hôn nhân này"

"Hôn ước gì chứ, tôi với gia đình ông không có hôn ước gì cả"Bà vừa ngạc nhiên vừa không tin lời của ông nói.

"Bà không biết cũng đúng thôi, tôi với Khải Sang đã có giao kèo từ nhỏ, nếu có hai đứa con trai và con gái sẽ cho chúng kết hôn với nhau, bởi vì sự hiểu lầm mà hai đứa không biết nhau. Và dẫn đến con gái tôi thích làm mẹ đơn thân và có hai đứa con. Bây giờ hai đứa lại yêu nhau thì hôn ước sẽ được thực hiện"

Bà nhếch môi đôi mắt tối sầm: "Tôi không đồng ý thì sao?"

"Nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ bỏ trốn"

[...Còn...]