Vợ Phong Thuỷ

Chương 3



12.

Sáng hôm sau, Kỷ Tuyền dậy sớm đi làm, không lâu sau khi tôi ăn sáng xong, chị Trương lại chăm chỉ bưng một bát yến chưng lên.

"Thưa cô, cô mau uống nhanh đi. Đây là huyết yến ngon nhất, để nguội sẽ không ngon nữa."

"Cứ để nó ở đó đi, tôi bây giờ vừa mới ăn no xong."

Chị Trương di chuyển tổ yến đến trước mặt tôi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

"Cô chủ, tốt nhất cô nên uống sớm khi còn nóng."

Mắt tôi tối sầm lại, hôm nay chị Trương có gì đó không ổn.

Chiếc bát tổ yến nhỏ được đặt trong chiếc bát sứ trắng tinh tế, màu đỏ và trắng tương phản với nhau trông rất bắt mắt.

Tôi giả vờ không vui liếc nhìn chị Trương:

“Tôi thật sự rất khó chịu, tôi đã nói với chị là tôi không muốn uống nữa.”

Nói xong, tôi đứng dậy cầm bát tổ yến lên, một hơi uống hết, sau đó tôi quay người bỏ đi mà không thèm nhìn chị Trương.

Khi rời đi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của chị Trương dán chặt vào người tôi, như một tia sáng chiếu thẳng vào lưng tôi.

Bát tổ yến này chắc chắn có vấn đề gì đó, tôi bước nhanh vào nhà vệ sinh và cố nôn hết chỗ tổ yến trong miệng vào bồn cầu.

Tôi lau miệng rồi quay lại phòng khách thì phát hiện ra ánh mắt của chị Trương vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi đi đến đâu ánh mắt của chị ta cũng dõi theo đến đó.

Khi tôi ngồi trước ghế sofa và bật TV, chị Trương nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường.

Chị ta đang chờ đợi điều gì?

Tôi nghi ngờ nên nhắm mắt giả vờ ngủ. Sau khi thấy tôi ngủ thiếp đi, chị Trương thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng.

Chị ta bước đến gần tôi, lắc nhẹ tôi vài cái:

"Cô Chủ, cô chủ?"

Tôi nhắm chặt mắt, bất động, chị Trương còn đưa tay véo tôi một cái thật mạnh, thấy tôi vẫn không có phản ứng. Chị ta mới yên tâm mà lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi:

“Cô ấy ngủ rồi, đến đón cô ấy đi.”

13.

Tôi cảm thấy mình được bế lên một chiếc giường hẹp, sau đó có hai người tiến đến nâng chiếc giường đó ra xe.

Cả xe và giường đều nồng nặc mùi thuốc khử trùng, tôi biết đó là xe cấp cứu của bệnh viện.

Tại sao họ lại đưa tôi đến bệnh viện?

Tôi nhắm mắt lại để không ai nhận ra mình đang giả vờ ngủ, tôi giả vờ ngủ và cố gắng lắng nghe hết những âm thanh bên tai.

"Cô chủ thực ra cũng khá tốt đấy, này ~"

"Chị Trương, chị lớn tuổi rồi, nói cũng nhiều hơn đấy."

Tiểu Lưu lạnh lùng nói, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo mạnh mẽ.

Chị Trương im lặng trong giây lát, sau đó không còn ai lên tiếng nữa.

Không biết xe đã chạy được bao lâu, tôi gần như bị lay động đến mức sắp ngủ, trước khi xe từ từ dừng lại.

Mọi người cứ đi đi lại lại xung quanh tôi, và tôi dường như bị đẩy vào thang máy, rồi ra khỏi thang máy và sang một phòng khác.

"Người giàu khó tính như vậy, cấy ghép phôi thôi mà cũng cần phải gây mê toàn thân."

"Đúng vậy, chỉ là một tiểu phẫu, khoảng mười phút thôi. May mắn là cô ấy gầy, nếu không chúng ta không thể di chuyển cô ấy được."

Hai y tá trẻ lẩm bẩm vài câu, và sau đó họ chuyển tôi đến bàn mổ, quần của tôi được cởi ra và đặt chân tôi lên một cái máy.

Tôi muốn nhảy ra khỏi bàn mổ và bỏ chạy, nhưng làm như vậy chỉ khiến kẻ thù cảnh giác.

Tôi nhớ rằng khi tôi mới kết hôn với Kỷ Tuyền, mẹ chồng tôi đã nhiệt tình sắp xếp cho tôi một cuộc khám sức khỏe toàn diện, bao gồm cả nội soi dạ dày và nội soi buồng trứng. Có lẽ lúc đó họ đã phải lén lấy trứng của tôi đúng không?

Vì vậy, bây giờ, phẫu thuật chuyển phôi này mới có thể được sắp xếp dễ dàng như vậy.

Gia đình nhà họ Kỷ đã sắp xếp chơi trò chơi này rất lâu rồi.

Tôi chịu đựng sự khó chịu, cố gắng thả lỏng cơ bắp và cho phép bác sĩ đặt một ống vào cơ thể mình. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh chóng, chỉ mất ba đến năm phút, các y tá đắp chăn cho tôi và đẩy tôi vào phòng khác.

"Thưa phu nhân, xong rồi, ca phẫu thuật thành công, phu nhân yên tâm."

Chị Trương cúp điện thoại, lặng lẽ ở bên cạnh tôi, không lâu sau lại có người tới, đẩy giường tôi lên xe.

14.

"Cô chủ ơi, dậy đi, đừng ngủ nữa ~"

"Cô ngủ cả buổi sáng rồi, dậy ăn trưa đi, dậy đi ~"

Tôi bất mãn hất tay chị Trương ra:

"Đừng làm ồn, để tôi ngủ một lát."

”Thưa cô chủ, đã mười một giờ rưỡi rồi!”

Tôi chợt ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn đồng hồ trên tường, giả vờ giật mình vì thời gian:

“Kỳ lạ, tối qua tôi ngủ rất ngon, nhưng không hiểu sao tôi lại ngủ cả buổi sáng.”

Tôi nhốt mình trong nhà vệ sinh, vặn vòi nước, tiếng nước át đi tiếng khóc thảm thiết của tôi.

Vợ chồng yêu thương nhau đã ba năm, và luôn hòa thuận với bố mẹ chồng, tất cả chỉ là ảo ảnh.

Tôi lau nước mắt trên mặt và mỉm cười gượng gạo.

Chắc chắn rồi, nếu một người đàn ông đẹp trai, giàu có, dịu dàng và tử tế, nhưng lại không hiểu sao yêu bạn trong khi đó bạn thì không có gì cả, thì mục đích của anh ta chỉ là gi ết bạn.

Cái bánh nướng sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống, mà chỉ có bẫy chuột rơi xuống mà thôi.

Đã đến lúc cô gái lọ lem phải thức dậy sau giấc mơ được gả vào một gia đình giàu có.

Mấy năm nay nhà họ Kỷ đã chuẩn bị đầy đủ, để có thể xua tan nghi hoặc của tôi.

Chẳng trách dì tôi và chị họ ngày nào cũng nói tôi xui xẻo, tôi nhớ việc của dì là do mẹ chồng sắp xếp.

Họ muốn tôi nghĩ rằng mọi tai nạn của tôi đều là do tôi không đủ may mắn chứ không phải vì tôi là vợ phong thủy.

Những ngày tiếp theo, tôi vẫn ở nhà xem phim như thường lệ, buồn chán thì đến thẩm mỹ viện làm mặt, rồi đến trung tâm thương mại mua quần áo, túi xách.

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ và không ai nhận thấy tôi có điều gì không ổn.

Chỉ là có một chiếc điện thoại di động lặng yên nằm dưới bồn cầu trong phòng tắm của tôi.

Mỗi ngày tôi giấu chiếc điện thoại này ở một nơi khác nhau, trong phòng tắm, phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp và thậm chí cả trong vườn...

Nhưng hôm nay, chiếc điện thoại vốn im lặng đó cuối cùng cũng nhận được một email.

Là của người viết bài về người vợ Phong Thủy lần trước, tôi đã gửi cho anh ấy vài tin nhắn riêng và hỏi anh ấy cách giải quyết vấn đề.

Email không dài, chỉ vài dòng nhưng đọc xong tôi thấy ớn lạnh cả người.

15.

Quá trình chọn vợ phong thủy rất khắt khe.

Đầu tiên, chúng ta cần chọn ra bảy người có lá số tử vi thật cứng rắn và đặt họ vào nơi có phong thủy tà khí mạnh.

Những người này hàng ngày bị ảnh hưởng bởi các ác linh và theo thời gian, nhiều vấn đề khác nhau sẽ xảy ra.

Sáu người trong số họ sẽ lần lượt trải qua cảnh góa bụa, cô quả, cô đơn, tuyệt tự, tàn tật, và cái ch ết.

Và người duy nhất bình an vô sự chính là vợ Phong Thủy.

Tôi ngồi xổm trong góc và cắn môi, và trước khi tôi kịp nhận ra, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt.

Thật là có người góa bụa, mất cha mẹ, cô đơn một mình, mất con, khuyết tật và cái ch ết!

Gia đình nhà họ Kỷ thật sự độc ác!!!

Vợ của anh Trương bị tai nạn ô tô, chồng của chị Lưu qua đời vì bệnh ung thư, và cha mẹ của Tiểu Đường đều ngã xuống sông khi đi du lịch, để lại cô ấy một mình trong gia đình.

Còn anh Trần, con trai anh không cẩn thận rơi ra ngoài cửa sổ ban công khi đang chơi ở phòng khách, tất cả mọi người đều tử vong tại chỗ.

Về phần chị Tần trẻ trung xinh đẹp, chị ấy bị một đứa trẻ dùng súng cao su bắn mù một mắt, gãy chân, đi lại khập khiễng.

Anh Chu cũng vô tình bốc cháy khi đang ăn thịt nướng ở nhà, mà anh còn đang ở thuê một căn nhà, không chỉ đốt cháy nhà chủ nhà mà còn thiêu rụi vài nhà hàng xóm.

Anh ấy đã nợ số tiền bồi thường và làm như trâu như bò, nhưng chắc cả đời cũng không trả nổi.

Đồng nghiệp ngày đêm thân thiết rốt cuộc lại như thế này. Lúc đó trong công ty nói văn phòng của chúng tôi có phong thủy không tốt, sau khi đồng nghiệp gặp tai nạn, tôi đã đến thăm và đưa tiền cho họ.

Nhưng sau khi cưới Kỷ Tuyền, anh ấy đã ngăn cản chúng tôi tiếp xúc với nhau.

Để giữ cho mạng của Kỷ Tuyền sống sót, mà mạng sống của bảy người chúng tôi đã phải hy sinh theo cách này.

Đời Kỷ Tuyền là đời, vậy đời chúng tôi không phải là đời à?

Phương pháp phá trận pháp được đề cập trong email rất đơn giản, nhưng sau khi phá trận pháp, Kỷ Tuyền sẽ lại trở thành anh chàng xui xẻo yếu đuối và gặp đầy rắc rối.

Tôi lau mặt, xóa email rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt vô cảm.

Để phá vỡ tình thế này, thì tôi phải tìm ra sáu người đó, đốt tóc họ thành tro, trộn với máu ngón tay của tôi rồi cho Kỷ Tuyền uống hàng ngày.

Uống liên tục trong mười ngày sẽ phá được vấn đề vợ phong thủy.

Trong khoảng thời gian này, không được để nhà họ Kỷ nghi ngờ mình.

16.

"Chị Tần, chị không sao chứ?"

Tôi thực sự không thể tin được bà già hốc hác đeo cặp kính gọng đen to tướng trước mặt lại là chị Tần.

Chị ấy từng rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang và dáng người chuẩn, đi đến đâu chị ấy cũng là tâm điểm của đám đông.

Nhưng bây giờ, chị ấy lại tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu đen, gò má gầy gò nhợt nhạt, trông như già đi mười tuổi.

Đặc biệt là mắt trái, nhãn cầu nhân tạo khiến toàn bộ khuôn mặt của chị ấy trông có phần kỳ quái.

"Bà Kỷ, bà muốn gì ở tôi?"

Chị Tần có chút không kiên nhẫn, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, tư thế điêu luyện, nhìn như thường xuyên hút thuốc.

Lòng tôi như tảng đá nặng trĩu, mấy năm nay chị Tần chắc hẳn đã rất vất vả rồi...

Tôi cũng không nhớ mình đã nói gì với chị ấy, trước khi rời đi, tôi kéo chị Tần lại, ôm chị ấy một cái, nhân cơ hội đó cắt một lọn tóc của chị ấy.

Lúc bị tôi ôm, chị ấy cứng đờ đứng bất động một lúc lâu:

“Tống Nghiên, em đừng đến chỗ tôi nữa.”

“Tôi không muốn gặp lại những người đó, tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy tôi như này.”

Chị ấy đi khập khiễng quay người bước đi, để lại cho tôi một bóng dáng ảm đạm, cô độc.

Trong vài ngày tới, tôi cố gắng hết sức mỗi ngày để thoát khỏi tài xế Tiểu Lưu và hẹn gặp lại các đồng nghiệp cũ.

Cuối cùng, đến ngày thứ bảy, mẹ chồng tôi có chút không vui:

“Sao gần đây ngày nào con cũng ra ngoài chơi vậy? Con đi chơi nhiều quá! ”

"Hôm nay cứ ở nhà đi, không được đi đâu hết!"

Trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ mẹ chồng phát hiện ra tôi có chỗ nào đó không thích hợp sao?

Nhưng hôm nay tôi đã hẹn anh Trần, chỉ có lấy được tóc của anh Trần, thì tôi mới có thể bắt đầu hành động.

17.

“Mẹ, đây không phải là con ở nhà nhàm chán quá hay sao? Con chỉ tuỳ tiện ra ngoài đi dạo thôi.”

Mẹ chồng trừng mắt liếc tôi một cái, thái độ cực kỳ cứng rắn, không muốn cho tôi đi ra ngoài.

Sau khi kết hôn tôi vẫn luôn sắm vai vợ hiền, người mẹ tốt, nếu dựa theo tính cách trước kia của tôi thì tôi sẽ lập tức đồng ý không ra ngoài.

Nhưng tôi thật sự không muốn từ bỏ cơ hội này, sau khi đứa con trai bảy tuổi của anh Trần mất thì vợ anh ấy đã phát điên.

Anh Trần mời bảo mẫu ở nhà chăm sóc vợ, vì để duy trì chi phí sinh hoạt, sau khi tan tầm anh ấy còn phải đi làm thêm giờ giao đồ ăn bên ngoài.

Tôi đã hẹn anh ấy vài lần, nhưng anh ấy đều nói mình quá bận rộn thật sự là không có thời gian.

“Mẹ ~“

“Đừng nói nữa, mẹ muốn ăn thịt kho tàu con làm, con ở nhà nấu cơm đi.”

Hai chúng tôi đang giằng co không dứt thì Kỷ Tuyền đã trở lại.

"Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, làm gì vậy?"

Nghe tôi nói muốn ra ngoài chơi, Kỷ Tuyền nở nụ cười:

"Hôm nay anh có một bữa tiệc tối, em cùng đi với anh nhé. Buổi chiều anh cũng rảnh rỗi, anh có thể cùng em đi chọn một bộ váy xinh đẹp."

Nghe Kỷ Tuyền muốn dẫn tôi đi ra ngoài mua sắm, sắc mặt mẹ chồng tôi mới dễ nhìn một chút.

Trong lòng tôi lo lắng không thôi nhưng trên mặt cũng không lộ ra, còn giả vờ rất vui vẻ bước tới giữ chặt tay Kỷ Tuyền:

“Hôm nay anh không cần làm việc sao? Lại có thời gian cùng em mua quần áo?”

Tôi đi theo Kỷ Tuyền ra khỏi cửa, quả nhiên anh ấy cùng tôi đến trung tâm thương mại mua quần áo. Ngay khi tôi đang nôn nóng không thôi thì điện thoại Kỷ Tuyền vang lên.

Sau khi nghe điện thoại xong anh ấy có chút khó xử nhìn tôi:

"Bà xã, công ty có chuyện, nếu không em tự mình đi dạo trước nhé?"

Đây thật đúng là ông trời đang giúp tôi!!!

Sau khi Kỷ Tuyền đi, tôi tìm được anh Trần, tốn nhiều sức lực cuối cùng tôi cũng lấy được một nắm tóc của anh Trần.

Ngày hôm nay thật sự là quá căng thẳng hồi hộp, buổi tối sau khi về đến nhà, tôi mệt mỏi đến mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.

Kỷ Tuyền uống rất nhiều rượu, không bao lâu liền ngủ mất, ngay cả tắm cũng không kịp tắm.