Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 703: Tân hôn



Editor: demcodon

Sở Từ làm thiên kim tiểu thư 16 năm, lại ra trận giết địch 20 năm. Thậm chí lần đầu tiên đến thế giới này dù hơi mê mang, nhưng cũng không có căng thẳng như vậy.

Lúc này cả người đang ngồi trên người Từ Vân Liệt, đôi tay mảnh khảnh không biết đặt ở đâu. Mặc dù nàng nói sảng khoái, thậm chí trong đầu cũng nghĩ đến những 'kỹ xảo' đời trước. Nhưng dù sao thì nàng chỉ nhìn thấy chứ chưa từng dùng qua. Lúc này cũng giống như con kiến bò quanh chảo nóng.

Lúc này máu mũi của Từ Vân Liệt sắp chảy ra, cả người khô nóng khó chịu. Bàn tay của Sở Từ như móng vuốt mèo, cào cho tim gan hắn ngứa ngáy, ước gì có thể hòa cô gái trước mắt vào tận xương tủy.

Nhưng cô vẫn không yên, một hồi kéo quần áo của hắn, một hồi lại sờ đùi của hắn. Trong mắt đôi khi lóe lên tia xúc động nhiệt tình, đôi khi thì lại hơi mâu thuẫn ngượng ngùng. Dáng vẻ này quả thực làm cho trái tim hắn thổn thức.

Không phải Sở Từ không cảm nhận được phản ứng của Từ Vân Liệt. Nhưng bởi vì biết rõ tình trạng cơ thể của hắn nên gương mặt mới càng nóng rát.

“Vợ à, đừng sờ loạn.” Từ Vân Liệt không chịu nổi nữa, cắn chặt răng, bóp chặt eo cô.

Ngay sau đó, hắn lập tức xoay người đổi vị trí để cho Sở Từ nằm dưới người. Sau đó thành thạo cởi sạch quần áo: “Vẫn là để anh làm cho.”

Không biết cũng không sao, chỉ cần mò mẫm từ từ cũng sẽ biết thôi.

Đêm này, ếch xanh ở hồ nước ngoài sân nhà bên cạnh kêu cả đêm. Trong phòng có động tĩnh rất nhỏ, tiếng rên rỉ mỏng manh lại hừng hực.

--- ---
Sáng sớm hôm sau, cả sân đều im ắng. Trước cửa phòng của Sở Từ có hai con ngỗng lớn và một con ngỗng con. Hai con ngỗng lớn một trái một phải giống như thần giữ cửa, ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích, cái cổ thật dài thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trông rất thần thái. Còn con ngỗng con ở gần đó, thỉnh thoảng chải chuốt lông, rất đáng yêu.

Từ Vân Liệt xin nghỉ phép kết hôn. Bởi vì hắn kết hôn tương đối trễ, nên thời gian nghỉ kết hôn cũng không ngắn, khoảng 10 ngày. Cho nên gần đến giữa trưa mà cửa phòng vẫn đóng chặt.

Bà dì Sở Tú Trinh đang ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng nhìn xung quanh bên ngoài, vẻ mặt vui mừng: “Chuyện này nhất định đã thành công, tảng đá trong lòng mẹ xem như đã buông xuống rồi!”

“Haizz, A Từ đã lập gia đình, mẹ cũng xem như an tâm. Nhưng Tiểu Đường còn phải đuổi theo, còn con, còn lớn hơn A Từ một tuổi, đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai, thực sự làm mẹ buồn rầu muốn chết.” Dì lại nói.

Tần Trường Tố nghe vậy khóe miệng co giật dữ dội. Khi ở thôn Thiên Trì, mẹ cứ nhắc mãi về hôn sự của anh trai. Nhưng lần này bà đến nói cho cô biết rằng anh trai đã tìm được bạn gái ở nông thôn. Đối phương là người ở trong huyện, cũng đi học được mấy năm nhưng không có học lên cao. Nhưng anh trai cũng nói, đi học hiểu chút đúng sai cũng đủ rồi. Cô gái đó là người thành thật, phù hợp với nhà họ Tần bọn họ.

Sau khi xong chuyện của Sở Từ, đoán chừng không đến nửa năm thì anh trai của cô cũng lập gia đình.

Về phần cô... trong mắt Tần Trường Tố hiện lên một tia bất lực. Cô cũng không vội vàng, mối quan hệ giữa ba mẹ từng là ác mộng trong lòng cô. Cho nên cô không có kỳ vọng vào hôn nhân, thậm chí còn hơi sợ hãi. Trừ khi gặp được một người đàn ông mà cô hiểu biết tận gốc rễ. Nếu không cô tuyệt đối sẽ không hấp tấp lấy chồng.

--- ---
Làm cô dâu, khi Sở Từ bước ra khỏi phòng cũng không có chút ngại ngùng nào, mà thoải mái và hào phóng. Nhưng ánh mắt nhìn Từ Vân Liệt hiển nhiên dịu dàng hơn.

“Từ hôm nay trở đi, những việc nặng nhọc mệt mỏi cháu cố gắng làm ít một chút, phải chuẩn bị mọi lúc cho việc mang thai, cũng không thể qua loa như vậy.” Dì không ngừng nhắc nhở ở bên cạnh.