Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 717: Giọng nói



Editor: demcodon

Nhắc đến chữ đồng hương, sắc mặt của Bạch Phụ Bình thay đổi rất nhiều.

Ba lại nói trước mặt người ngoài ông là người xứ khác? Đây không phải rõ ràng nói cho người khác biết ông không phải Bạch Phụ Bình thật sao?

Quả nhiên, lúc này nhìn thấy trên mặt Sở Từ hiện lên một tia ngạc nhiên và khó hiểu. Thậm chí còn hỏi thẳng trước mặt mọi người: “Ông Bạch, lời ông vừa nói có ý gì? Ông không phải là người gốc ở thủ đô sao? Tại sao Trưởng phòng Bạch lại thành đồng hương của bọn cháu?”

“Chuyện này... nói ra thì rất dài. Thực ra Phụ Bình...”

“Ba!” Trước khi Đại tá Bạch nói ra những lời tiếp theo, Bạch Phụ Bình đã trực tiếp kêu một tiếng: “Ba, con biết trước đây ba trách con vì đã làm sai nhiều chuyện. Nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu rồi, con cũng đã biết sai rồi. Ba cũng đừng tức giận với con được không? Con là con trai của ba...”

Chuyện ông không phải con trai ruột của Đại tá Bạch, ngay cả Phó Tham mưu trưởng và Sư đoàn trưởng đều không biết. Nhưng thế hệ nhân tài trước đó lại biết toàn bộ câu chuyện.

Trước đây ông chỉ cho rằng trời cao đều giúp mình, con trai ruột của Đại tá Bạch từ nhỏ đã đi học ở bên ngoài, rất ít người cùng tuổi gặp qua y. Điều này càng làm cho ông nhiều cơ hội và thể diện. Nhưng bây giờ nếu Đại tá Bạch nói ra sự thật trước mặt vợ chồng Sở Từ, vậy sau này ông còn mặt mũi nào gặp người chứ?

Con trai của Đại tá và cháu trai của cảnh vệ bên cạnh Đại tá. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết cái nào quan trọng hơn trong hai thân phận này!

Huống hồ, lúc chú của ông đi theo Đại tá Bạch, Đại tá Bạch cũng không ở vị trí hiện tại.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Bạch Phụ Bình, trong mắt Đại tá Bạch xẹt qua một tia bất mãn. Ông ta từ lâu đã biết thằng nhóc này rất sĩ diện, lấy chuyện năm đó làm ví dụ. Ông ta cũng biết rõ chuyện cả nhà bọn họ bỏ đi trong đêm. Chỉ là, lúc đó ông ta áy náy hắn nên cũng không thèm quan tâm. Nhưng hôm nay nghĩ lại, hiện tại nó mắc sai chưa chắc không liên quan đến năm đó một tay ông ta dung túng ra.

Con người không thể quên cội nguồn. Nếu bản thân đã vội vã muốn vứt bỏ cội nguồn thì cuộc đời này sẽ có triển vọng to lớn gì?

Một khi đã sai lầm thì có thể lại mắc sai lầm khác. Vì vậy, lúc này ông ta cảm thấy nên để cho Bạch Phụ Bình biết làm người rốt cuộc phải làm như thế nào.

Xuất thân từ thôn nhỏ rất mất mặt sao? Không, nhìn vào toàn bộ quân đội, hầu hết các sĩ quan trong đó đều dựa vào bản thân mới đạt được thành tựu như hiện tại. Thậm chí Từ Vân Liệt trước mặt ông ta cũng là một ví dụ rõ ràng.

Bạch Phụ Bình nhìn chằm chằm ba mình, chờ đợi ông ta buông tha mình. Nhưng mà định sẵn làm cho ông thất vọng rồi.

“Trước kia có một cảnh vệ đi theo đã cứu ông một mạng. Cho nên ông đã đưa cả nhà anh trai của cậu ta đến thủ đô. Đó là mẹ và mấy đứa em trai em gái của Phụ Bình. Mà con trai ông năm đó lại xảy ra tai nạn mất đi. Bà mẹ của Phụ Bình đã cho nó làm con nuôi của ông, để nối dõi tông đường.” Đại tá Bạch nói thẳng.

Sau khi ông ta nói xong, sắc mặt của Bạch Phụ Bình tái đi, hoàn toàn tuyệt vọng. Từ Vân Liệt không thích ông, ngay cả việc nhỏ mấy năm trước đều có thể nói ra. Bây giờ đã biết tin tức như vậy, còn không làm ầm ĩ cho cả thế giới đều biết sao?

Sở Từ và Từ Vân Liệt nghe vậy lập tức vô cùng ngạc nhiên. Hèn cho bọn họ luôn cảm thấy Bạch Phụ Bình và Đại tá Bạch trông không giống nhau. Bạch Phụ Bình nghiêng về văn vẻ hơn, trông không mạnh mẽ chút nào, gương mặt nhỏ nhắn. Khi còn trẻ có lẽ rất đẹp trai. Còn Đại tá Bạch có mấy cơ bắp vạm vỡ, cả người rất có khí thế. Đôi mắt rất hung dữ và cũng rất đặc trưng, làm cho người nhìn qua cảm thấy hơi áp lực.

“Trưởng phòng Bạch cũng là người huyện Y Thủy? Thật là trùng hợp, tôi nói mà, nghe giọng nói của ngài sao có thể thân thiết như vậy!” Sở Từ cười nói.

Cặp mắt kia làm cho trong lòng Bạch Phụ Bình rất không vui. Giọng nói? Năm đó khi ông vừa đến thủ đô, mấy tháng không dám mở miệng chỉ vì muốn bỏ giọng địa phương chết tiệt kia. Nhưng bây giờ, ông đã nói chuẩn giọng thủ đô đã sớm đã nói một ngụm tiêu chuẩn kinh lời nói. Sở Từ đang nói vớ vẩn gì vậy?