Vô Song

Quyển 2 - Chương 62



Đoạn Tê Hộc không chỉ còn lại một hơi, hơn nữa tứ chi cả người đều bị chém, chỉ còn đầu và thân thể, sau một tiếng hét thảm kia, cặp mắt trợn tròn, chỉ còn lại sức lực hừ hừ, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Yến Tuyết Hành đứng bên cạnh, cũng không phải cầm máu, mặc cho hắn chịu hết hành hạ xong, mới đâm một kiếm vào bụng hắn.

Đoạn Tê Hộc chỉ lo chạy trốn một mình, mặc kệ người Đoạn gia bị vứt bỏ, Yến Tuyết Hành cũng biết lấy người Đoạn gia tới uy hiếp hắn, căn bản không thể thực hiện được, người này vì tư lợi, sống chết trước mắt chỉ biết nghĩ tới mình, muốn để cho hắn thống khổ, chỉ có thể tra tấn trên cơ thể.

Dựa vào hành động những năm này của Đoạn Tê Hộc, Yến Tuyết Hành đừng nói là chém tứ chi hắn, cho dù móc hết mắt mũi hắn ra, Thôi Bất Khứ cũng sẽ không có lòng dạ đàn bà gì cả, nhưng hiện tại Đoạn Tê Hộc chỉ có một hơi, rõ ràng không thể nói ra đầu mối về Vân Hải Thập Tam Lâu nữa.

Yến Tuyết Hành nhìn thấy bọn họ, cười một tiếng giễu cợt: “Các ngươi cũng muốn giết hắn? Xin lỗi, bị ta nhanh chân giành trước rồi.”

Hắn khom người điểm mấy chỗ huyệt đạo của Đoạn Tê Hộc, giúp đối phương cầm máu, lại rót cho Đoạn Tê Hộc một tia nội lực, cũng không phải đột nhiên mềm lòng muốn cứu người, mà là để cho Đoạn Tê Hộc chết càng chậm một chút, để cho hắn chịu hành hạ thêm một hồi.

Thấy Yến Tuyết Hành cầm cổ áo Đoạn Tê Hộc lôi đi, Thôi Bất Khứ vất vả đến đây, lại sắp chịu một chuyến tay không, thấy vậy liền nói: “Các hạ dừng bước!”

Yến Tuyết Hành bịt tai không nghe, tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Lý động chân một chút, kiếm quang lao về phía đối phương.

Kiếm của y ác liệt vô cùng, Yến Tuyết Hành vốn coi thường, lúc này lại phát hiện mình đã bị kiếm quang phong bế tất cả đường đi, không thể không bỏ lại Đoạn Tê Hộc, toàn lực nghênh chiến.

Kiếm quang ngang dọc, hai bên giao thủ mấy chiêu, phút chốc lại tách ra.

Mặt mũi lạnh lùng của Yến Tuyết Hành rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi là ai?”

Tiêu Lý rơi từ ngọn cây xuống, ống tay áo tung bay, mái tóc dài sau lưng cũng phiêu đãng theo, chẳng qua đầu đầy tóc đen nhưng đuôi tóc lại trắng như tuyết, như có sương tuyết dính lên, mà sở dĩ y không giống rất nhiều người tay phải cầm kiếm, cũng không phải trời sinh thuận tay trái, mà bởi vì—

Thôi Bất Khứ nhớ tới đánh giá của người ngoài với y, ánh mắt quét qua tay phải của Tiêu Lý.

Tay áo rộng che lên, nhưng gió xuân thổi tới, vẫn có thể thấy được một góc bí mật.

Đó là một cánh tay khô héo, hoặc đã không được gọi là tay nữa, càng giống một cành cây hơn.

“Cành cây” vốn nên lớn lên ở trên cây, bây giờ lại mọc ra trên người, mặt mũi Tiêu Lý tuấn mỹ, tùy tiện đem so với Phượng Tiêu, là một loại nho nhã phong lưu không kém chút nào, nhưng một cái tay tàn phế, thập toàn thập mỹ liền biến thành chưa đủ hoàn mỹ.

Sắc mặt y trắng nõn, ở dưới ánh mặt trời như đắp lên một tầng sáng bóng nhàn nhạt, ngay cả tay cầm kiếm cũng thon dài đẹp mắt, nhưng càng như vậy, càng khiến cho cái tay còn lại thêm xấu xí đáng sợ.

Nam Triều tuyển chọn quan viên, tuy cũng có cái gọi là thi cử, nhưng cuối cùng, xem gia thế trước, rồi sau đó là đức hạnh tướng mạo, cuối cùng mới là tài học, giống như Tiêu Lý tông thất tiền triều, thân thể lại không lành lặn, cho dù tài trí hơn người, trên con đường làm quan cũng là nửa bước khó đi, huống chi đương kim Thiên tử Nam Triều cũng không có không hạn chế một kiểu nhân tài yêu thích.

Cho nên rất nhiều người khi nói đến Tiêu Lý, dù khen nhiều hơn nữa, cũng luôn thêm một câu đáng tiếc ở phía sau.

Đáng tiếc, trời ghen tỵ anh tài, ngọc bích có tỳ vết.

Thôi Bất Khứ đã biết được thân phận của Tiêu Lý trong mật thất, cũng không quá bất ngờ với chuyện này.

Nhưng Yến Tuyết Hành lần đầu nhìn thấy Tiêu Lý, khó tránh khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Tiêu Lý cũng đã quen với loại ánh mắt này, bình tĩnh nói: “Đoạn Tê Hộc cũng có thù với ta, huynh đài tra tấn hắn đến đây cũng đủ rồi, ta có mấy lời muốn hỏi hắn, giữa ta và hắn cũng có một ít tư oán phải giải quyết, xin huynh đài giao hắn cho ta đi.”

Yến Tuyết Hành cười nhạt: “Ngươi có thể đánh thắng ta rồi nói sau!”

Dứt lời tung người nhảy xuống chỗ đối phương, kiếm tùy thân động, một cái chớp mắt ngàn dặm, ánh sáng như sao sáng chói, nhất là thanh kiếm kia của hắn mới vừa dùng để hành hạ Đoạn Tê Hộc, máu tươi chồng chất, đằng đằng sát khí, khí huyết sát tràn ra, càng thêm uy nghiêm băng hàn.

Nhưng Tiêu Lý lại không lui bước, ngược lại ngược dòng mà lên, tay trái y khe khẽ rung, kiếm quang tức hóa thành hàng triệu, thân hình hoàn toàn hoàn toàn đi vào bên trong kiếm quang, Thôi Bất Khứ ở bên cạnh xem chiến, căn bản không phân rõ hai thân ảnh trong kiếm quang rốt cuộc ai chiếm thượng phong.

Thôi Bất Khứ đi về phía Đoạn Tê Hộc.

Đối phương không còn tứ chi, nằm ở đó không nhúc nhích, chỉ có ngực yếu ớt phập phồng, chứng tỏ hắn còn chưa chết.

Một kẻ xuất thân từ mã tặc, đi theo sơn trại đốt giết cướp bóc góp nhặt tài sản, rồi sau đó tẩy trắng, lắc mình một cái trở thành thương nhân lớn trong thành Thả Mạt, từ một phương diện nào đó mà nói cũng có thể gọi là tay trắng dựng nghiệp.

Thậm chí ngay cả Vân Hải Thập Tam Lâu cũng nhìn trúng thế lực của hắn, lôi kéo hắn vào nhóm, đáng tiếc Đoạn Tê Hộc không muốn đi theo bọn chúng chống lại kẻ mạnh như Tùy Triều, nếu như hắn bây giờ đáp ứng Vân Hải Thập Tam Lâu, Thôi Bất Khứ muốn đối phó hắn, nói không chừng còn không dễ như vậy.

Nhận ra được có người đến gần, Đoạn Tê Hộc động một chút theo phản xạ, mở con mắt sưng vù lên, tỏ ra sợ hãi cùng kinh sợ.

Một đời kiêu hùng rơi xuống nông nỗi này, có thể nói lỗi của mình tự mình gánh.

Thôi Bất Khứ vốn muốn hỏi chút gì đó, nhưng phát hiện đối phương không nhúc nhích, ánh mắt duy trì nửa nhắm nửa mở, hóa ra là bị hắn dọa chết.

Chắc vừa mới vừa rồi đối phương cho rằng Thôi Bất Khứ là Yến Tuyết Hành.

Gì cũng không hỏi được, còn một chuyến tay không, Thôi Bất Khứ hiếm thấy buồn rầu, ôm tâm lý không khám xét thì toi công, liền lục soát thi thể Đoạn Tê Hộc một chút, đúng lấy ra được một bức thư nhăn nhúm.

Đoạn Tê Hộc thành huyết nhân, tất nhiên phong thư này cũng loang lổ máu, nhưng Thôi Bất Khứ không có thói xấu thích sạch sẽ như Phượng Tiêu, tiện tay nhét vào trong ngực.

Hai người kia giao thủ chợt tách ra, Yến Tuyết Hành lạnh lùng lướt qua bên này, thấy Đoạn Tê Hộc đã chết, không nói hai lời xoay người đi.

Tiêu Lý đi tới, nhìn thấy tử trạng của Đoạn Tê Hộc, không khỏi thở dài nói: “Đáng thương cho Mai nương và những nữ tử vô tội khác bị chà đạp như vậy, cho dù tặc tử này chết một trăm lần, cũng không thể đền bù hết những vết thương của các nàng.”

Thôi Bất Khứ: “Vị muội tử kia của Tiêu huynh xuất thân từ phái Hoàng Sơn, lại ở đất Giang Nam, sao có thể bị bắt đến biên thành ngoài ngàn dặm?”

Tiêu Lý cười khổ: “Trên giang hồ vốn trùng trùng nguy cơ, thuở nhỏ Mai nương lớn lên trong môn phái, chưa bao giờ tiếp xúc với hiểm ác bên ngoài, cõi đời này lại có nhiều tặc tử bắt người làm nô, dung mạo Mai nương xuất chúng, lại về nhà một mình, vốn tưởng rằng mình tập võ cũng đủ để tự vệ, ai ngờ lại bị theo dõi. Đoạn đường này ta đi tìm nàng, mới phát hiện sau khi nàng bị bắt ở Giang Nam, lại vòng ra bắc, còn đi qua Đại Hưng, sau đó mới đi về phía tây, còn không biết gặp bao nhiêu khó khăn, hơn nữa nhà nàng…”

Y thở dài, không nói thêm gì nữa.

Thôi Bất Khứ hiểu những lời y chưa nói, Mai nương kia trải qua chuyện này, phàm là gia tộc có chút danh vọng, sợ rằng cũng sẽ lo lắng Mai nương làm tổn hại thể diện của nhà mình, không chỉ Mai nương, mà những nữ tử trong thạch thất kia, cho dù được cứu, số mệnh đang chờ các nàng sợ rằng còn khó lường hơn.

Tiêu Lý nói: “Ta phải đưa Mai nương về, không biết Thôi hiền đệ có thể báo cho biết tên họ hay không, sau này hữu duyên, còn có thể gặp nhau trên giang hồ.”

Thôi Bất Khứ: “Tên ta là Bất Khứ.”

Tiêu Lý: “Không có tự hay danh hào sao?”

Thôi Bất Khứ: “Không có.”

Trước mắt gọi thẳng tên có hơi vô lễ, như Tiêu Lý có danh hào là Tùng Tuyết, rất nhiều người kính xưng một tiếng Tùng Tuyết tiên sinh, thân cận hơn chút nữa, cũng có thể xưng hô theo thứ tự trong nhà của y.

Tiêu Lý: “Vậy thứ bậc trong nhà thì sao?”

Thôi Bất Khứ: “Ta thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, không thầy không cha, cũng không có huynh đệ tỷ muội, một thân một mình, ngoại trừ hai chữ Bất Khứ, không còn tên nào khác.”

Tiêu Lý chắp tay áy náy nói: “Là ta mạo muội.”

Lúc hai tay y cong lên, cánh tay khô bên phải khó tránh khỏi lộ ra một đoạn khỏi tay áo.

“Làm ngươi sợ hãi rồi.” Thấy ánh mắt của Thôi Bất Khứ, Tiêu Lý làm như không có chuyện gì buông tay phải xuống.

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Từ trước đến giờ thân thể ta có tật, đại phu đã gặp ta, đều nói ta không sống qua sáu tuổi, hoặc là không sống qua chín tuổi, khám tới khám lui, đều có tướng chết yểu, nhưng không phải ta vẫn kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ sao. Thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân(*), rất nhiều người chỉ nhìn nửa câu đầu, quên mất nửa câu sau, thiết nghĩ Tiêu huynh và ta, đều không phải người tin vào số mệnh.”

(*)Thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân: Tính việc ở người, thành việc do trời.

Tiêu Lý cười ha ha một tiếng, thần thái tiêu sái: “Lời này cực vừa ý ta!”

“Lão tử ở phía trước làm việc bận chết rồi, thế mà Thôi đạo trưởng còn mải ở đây kết giao bằng hữu, quả nhiên có người mới liền quên người cũ!”

Đi đôi với hai tiếng tấm tắc hài hước, một bóng người liền xuất hiện cách hai người một trượng.

Tiêu Lý hơi kinh hãi, phát hiện lại có thêm một cao thủ khó lường.