Vô Song

Quyển 7 - Chương 162



Qua Lạc Dương, cách kinh thành đã không còn xa.

Nhưng sắc trời u ám, mây đen che đỉnh, tựa như đêm dài vĩnh viễn không có điểm cuối.

Gió rét thổi từng trận đến, nhưng càng đáng sợ hơn gió rét là khí tức âm hàn thấu xương bốn phía.

Bọn họ vừa từ quan đạo quẹo vào một lối nhỏ, hai bên đều là rừng cây, mặc dù phần lớn lá cây đều rụng hết, nhưng mờ mờ ảo ảo chiếu xuống trước đèn lồng xe ngựa, ngược lại càng có loại cảm giác âm trầm quỷ dị, giống như lúc nào cũng có vật gì đó muốn nhảy ra.

Bùi Kinh Chập liên tục ngẩng đầu, lòng nói sao trời vẫn chưa sáng.

Hắn càng nghĩ như vậy, sắc trời càng như muốn đối nghịch với hắn, chậm chạp không chịu để cho hắn như ý, mọi người đi được hơn nửa, chân trời mới mơ hồ lộ ra một màu xám trắng, có thể cách ban ngày ban mặt vẫn còn sớm, ngược lại những chạc cây khô kia vốn là một màu đen sì, lại biến thành những đường ngang dọc mờ ảo, chúng giương nanh múa vuốt, mặt mũi dữ tợn.

Tin tốt là không có tuyết rơi.

Tin xấu là, sương mù đã giăng.

Sương mù ập tới, gió không những không thể thổi chúng đi, ngược lại khiến cả cánh rừng này tràn ngập sương mù rất nhanh.

Cây khô lởm chởm bị che kín nửa dưới, chỉ còn dư lại nửa trên hình thù kỳ lạ khoe khoang trong mông lung.

Bùi Kinh Chập cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Hắn biết con đường này rất dài, rừng cũng rất lớn, nhưng…

Hình như cái cây bên phải phía trước kia hơi quen mắt.

“Quỷ đánh tường.”

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy giọng nói của Thôi Bất Khứ truyền ra từ bên trong xe.

Thật là sợ cái gì, cái đó sẽ tới.

Hắn đương nhiên không sợ yêu ma quỷ quái.

Từ khi bọn họ gặp phải huyết án ở Nhạn Đãng sơn trang, tất cả đều cổ quái không thể tưởng tượng được, trước đây không lâu thi thể của Chu lão thất càng thể hiện sự bất thường nào đó, mặc dù ở dưới sự kiên trì của Thôi Bất Khứ, bọn họ chọn không ở lại, nhưng trong lòng mọi người không khỏi lo lắng bất an, Bùi Kinh Chập luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tim hắn đầu tiên là thắt lại một cái, sau đó như trút được gánh nặng, ngược lại có cảm giác quả nhiên là thế.

Phiền toái gõ cửa, chung quy còn hơn phiền toái vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, khiến người ta chẳng biết lúc nào buông xuống mới tốt.

Những người khác cũng phát hiện ra, bọn họ luôn vòng đi vòng lại quanh khu vực này.

Bùi Kinh Chập ra lệnh một tiếng, đoàn xe ngừng lại.

“Lang quân, Thôi tôn sứ, chúng ta đợi sương mù tản hết rồi lại đi —— “

Chữ đi còn chưa nói hết, một tiếng kêu sợ hãi gần như đồng thời phát ra, từ xa lấn át âm thanh của Bùi Kinh Chập.

Hắn chợt nhìn lại theo tiếng!

Trong sương mù, một bóng đen xuất hiện từ trong thân cây, đảo mắt đã bay đến trước mặt một tên ưng kỵ của Giải Kiếm phủ.

Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo xuống từ ngựa vào sâu trong sương mù!

Bùi Kinh Chập kinh hãi, không chút nghĩ ngợi liền phi thân ra.

Phượng Tiêu còn nhanh hơn hắn!

Bùi Kinh Chập thậm chí không thấy rõ y ra tay như thế nào, bóng đen đã bị buộc phải buông ưng kỵ ra, thuận thế bị ném mạnh xuống đất.

“Giả thần giả quỷ!” Phượng Tiêu cười nhạt, ống tay áo đè xuống một cái, bóng đen kêu lên thảm thiết, ngất đi.

Bùi Kinh Chập định thần nhìn lại, phát hiện đối phương chỉ mặc y phục dạ hành màu đen thôi, vừa không thể tan thành mây khói, cũng không thể trốn vào lòng đất.

Quả nhiên là giả thần giả quỷ.

Ngay sau đó, lại có mấy bóng đen từ trong sương mù hiện lên, chạy nhanh tới từ mọi phương hướng, vây quanh đoàn xe lại.

Bùi Kinh Chập rất nhanh đã phát hiện, những người này võ công tầm thường, hắn và Tần Diệu Ngữ, hơn nữa còn có mấy ưng kỵ Giải Kiếm phủ cùng Tả Nguyệt Vệ, cũng đủ để đối phó với cục diện trước mắt.

“Những người này là Xích Dương bang, võ công bọn họ dùng phần lớn đến từ Kim Hoàn bang.” Thôi Bất Khứ nói.

Kim Hoàn bang đứng đầu chín bang Tào Vận, bang chủ Ninh Xá Ngã được tôn làm Tổng đà chủ, mặc dù Tào Vận chín bang kết làm liên minh, nhưng những bang chủ bang phái khác cũng không phải là bù nhìn bị nắm mũi dẫn đi, trong chín bang, duy chỉ có Xích Dương bang chủ là được Ninh Xá Ngã nâng đỡ lên chức, cho nên Kim Hoàn bang nói gì thì nghe nấy.

Lần trước đánh một trận ở quán rượu, thiếu bang chủ Lãnh Đô của Kim Hoàn bang dẫn một nhóm tinh anh Kim Hoàn bang tới đưa đầu người, trực tiếp bị Phượng Tiêu một người đánh toàn quân chết hết.

Nhưng không còn Lãnh Đô thì vẫn có Ninh Xá Ngã.

Lão hồ ly Ninh Xá Ngã này không chịu lộ mặt, chuyên môn phái người khác tới làm con tốt.

Những người quần áo đen này, đương nhiên cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng Bùi Kinh Chập còn có vẻ nghi hoặc.

Coi như Xích Dương bang và Kim Hoàn bang dốc toàn bộ ra, có thể huyết tẩy Nhạn Đãng sơn trang không chừa manh giáp sao?

Không phải lão ngỗ tác nói kia hơn năm mươi người đều chết do thần trí nổi điên giết lẫn nhau sao?

Nếu như hung thủ không phải bọn chúng, thì còn có ai núp ở trong sương mù, dòm ngó nhất cử nhất động bọn họ đây.

Giữa cuộc đấu, một người từ trên trời hạ xuống, thân hình ngả nghiêng, chưởng phong vỗ về chiếc xe ngựa chính giữa trong đoàn xe!

Thôi Bất Khứ đang ở trong đó!

Chưởng phong của đối phương ầm ầm tản ra trên nóc xe.

Thế nhưng kẻ đó không kịp vỗ đầu của Thôi Bất Khứ chia năm xẻ bảy.

Bởi vì Phượng Tiêu đã tới!

Hai người giao thủ ở giữa không trung, trong nháy mắt từ nóc xe đánh ra ngọn cây ngoài mấy trượng, thậm chí người ngoài không thấy rõ bọn họ xê dịch biến hóa như thế nào.

Phượng Tiêu căn bản không cần nhìn thấy hình dáng đối phương, giao thủ một cái, y lập tức đã biết thân phận đối thủ.

“Lão Nguyên, ngươi sẽ không nhất kiến chung tình với ta, phải tìm cơ hội chết trong tay ta mới cam tâm chứ?”

Nguyên Tam Tư bị y gọi là lão Nguyên tối sầm mặt trong nháy mắt.

Quả thật là oan, gia, ngõ, hẹp!

Lần trước hắn trọng thương chạy trốn, lần này còn chưa bình phục hẳn, không dám dồn toàn lực vào tay, chỉ đành vừa chiến vừa trốn.

Đương nhiên võ công của Phượng Tiêu bây giờ đã sớm thắng được hắn, nhưng dưới tình huống Nguyên Tam Tư không có lòng dạ ham chiến, muốn đánh gục hắn tại chỗ, cũng không phải là một hai chiêu là có thể làm được.

Nhưng rất nhanh Nguyên Tam Tư đã cảm thấy áp lực chợt giảm.

Bởi vì có thêm hai người gia nhập cuộc chiến.

Một người là bang chủ Ninh Xá Ngã của Kim Hoàn bang, người kia chính là bang chủ Hồng Ly của Xích Dương bang.

Ninh Xá Ngã là một kẻ đủ xảo quyệt, lần trước trên núi Thiên Nam, Ninh bang chủ thấy tình hình không ổn liền biến mất rất nhanh, đương nhiên cũng miễn có số mệnh như Ngọc Tú, nhưng nói đi nói lại thì gã có thể thống lĩnh chín bang Tào Vận, ngang dọc nhiều năm ở võ lâm phương Nam, cho dù võ công không vào hàng mười thiên hạ thì cũng thuộc hàng ngũ cao thủ nhất lưu, nếu lần trước gã có thể liên thủ với Ngọc Tú, chưa chắc không thể đánh bại Phượng Tiêu lúc đó.

Xích Dương bang là tiểu đệ rập khuôn theo sau Kim Hoàn bang, nhưng bang chủ Hồng Ly lại có Thiết Sa Chưởng nổi danh bên ngoài, rất là bá đạo.

Ba người tạo thành thế hợp vây với Phượng Tiêu, không chỉ có Nguyên Tam Tư có hy vọng chạy thoát thân, Phượng Tiêu muốn giết Nguyên Tam Tư cũng không dễ dàng như vậy nữa.

Bên ngoài cuộc chiến.

Mấy con gà vịt bị Tần Diệu Ngữ mạnh mẽ đút nửa bát canh ngân nhĩ thử độc, lại vì kiểm tra xem mấy ngày chúng mới bị độc phát mà bị bắt cóc lên đường, chẳng biết đã thoát khỏi dây thừng từ lúc nào, điên cuồng kêu to cạp cạp, cũng không quay đầu lại, tự do chạy tứ tán mất.

Thôi Bất Khứ đứng ở bên cạnh xe ngựa xem cuộc chiến, bỗng nhiên nghe sau lưng có động tĩnh lạch cạch.

Hắn quay đầu nhìn lại, sau xe có thêm một người.

Vẻ mặt đối phương tái nhợt, một đôi mắt phủ đầy tia máu, ánh mắt nhìn Thôi Bất Khứ không hề khác hòn đá cành cây bên cạnh.

Lạnh lùng, lại mang theo mấy phần điên cuồng.

Thôi Bất Khứ biết hắn.

“Lỗ Minh.”

Đối phương chính là ở mật thám của Tả Nguyệt cục mất tích trong huyết án ở Nhạn Đãng sơn trang.

Nghe tên mình mà Lỗ Minh cũng không hề có phản ứng chút nào, thậm chí gã còn không nhận ra cấp trên ở Tả Nguyệt cục của mình, đưa tay chộp lấy Thôi Bất Khứ.

Tay phải cong ngón lại, vừa nhanh vừa độc, phương hướng chính là cổ Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ lắc mình lui về phía sau, đồng thời phát hiện bước chân của Lỗ Minh hơi chậm một chút.

Nhìn thấy con mồi chạy trốn, Lỗ Minh không chút do dự tung người lên, tiếp tục đuổi theo.

Tần Diệu Ngữ rất nhanh tới đây giải vây, nàng đâm một kiếm vào ngực đối phương, đối phương lại chỉ hơi ngừng lại một chút, liền đưa tay bắt lấy thân kiếm, cưỡng ép rút ra.

Đây cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, Tần Diệu Ngữ hoảng sợ.

Nghĩ đến Chu lão thất ở trong buồng xe buổi sáng, lại nhìn Lỗ Minh trước mắt, không khỏi khiến người ta sinh ra rất nhiều suy nghĩ kinh khủng.

“Gã vẫn chưa chết, là trúng loại độc mất thần trí nào đó!” Thôi Bất Khứ như biết nàng đang suy nghĩ gì, quả quyết quát lên.

Tần Diệu Ngữ giật mình một cái, thuận thế rút kiếm trong tay ra, lại càn quét một kiếm, trực tiếp chém bay đầu Lỗ Minh!

Máu tươi văng khắp nơi!

Dù sao Tần Diệu Ngữ vẫn thích sạch sẽ, rất sợ máu dính vào y phục, liền kéo Thôi Bất Khứ rút lui.

Đầu của Lỗ Minh bay lên thật cao, lại lăn nhanh như chớp đến dưới chân Bùi Kinh Chập cách đó không xa.

“Đó là cái gì!” Một tên hắc y nhân giao thủ với Bùi Kinh Chập bỗng nhiên quát lên thất thanh.

Đám người Thôi Bất Khứ nhìn lại, lại thấy chỗ vết cắt đầu lâu kia có một con trùng dài màu đen to bằng ngón tay chui ra!

Tần Diệu Ngữ nhặt một hòn đá ném qua, con trùng vừa ngọ nguậy chốc lát đã bị đập be bét.

“Ở đây còn có phe thế lực thứ ba.” Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói.

Tần Diệu Ngữ vốn còn có chút u mê, được hắn nhắc, rất nhiều chuyện cũng đã nghĩ thông suốt.

Nhìn phản ứng của những hắc y nhân kia, rất có thể trùng dài và Lỗ Minh không liên quan đến chúng.

Điều này đã nói lên bọn họ cũng có thể bị dẫn tới đây.

Đối phương muốn cho bọn họ làm ngao cò tranh nhau, mình là ngư ông đắc lợi.

Trừ Vân Hải Thập Tam Lâu, còn có ai đang đối nghịch với bọn họ?

Trong lòng Tần Diệu Ngữ hơi trầm xuống, chợt cảm thấy rất có thể hôm nay không dễ thoát hiểm như vậy.

Nguyên Tam Tư và Phượng Tiêu đánh chốc lát, liền phát hiện đối phương không muốn mạng của mình.

Phượng Tiêu đột nhiên hỏi: “Nhạn Đãng sơn trang có phải do các ngươi hạ thủ không?”

Nguyên Tam Tư rên lên một tiếng, khinh thường trả lời.

Ninh Xá Ngã hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải là do quý phủ làm?”

Phượng Tiêu cười nhạt: “Bớt dùng mánh lới với bổn tọa đi!”

Bốn người tựa như ăn ý, Phượng Tiêu đột nhiên dừng tay, ba người Nguyên Tam Tư cũng dừng tay rút lui.

Ninh Xá Ngã biết hôm nay địch mạnh ta yếu, không thể cậy mạnh, liền hòa nhã nói: “Phượng phủ chủ hiểu lầm, chúng ta vốn đến vì đại hội tiểu thử kiếm, kết quả nghe nói Nhạn Đãng sơn trang bị tắm máu người, hết sức khiếp sợ, lại nghe nói một nhóm Phượng phủ chủ đi tới Lạc Dương tiếp quản án này, có Phượng phủ chủ và Thôi tôn sứ phá án như thần ở đây, án này không thể không phá, cho nên chúng ta chuẩn bị yên tâm rời đi, không nghĩ đến sẽ gặp Phượng phủ chủ ở đây.”

Hai bên như nước lửa lại buông đao kiếm, tâm bình khí hòa nói chuyện, có thể nói là kỳ cảnh.

Gã dài dòng nói một tràng, nói tóm lại chính là một ý: Bọn họ không phải là hung thủ của án Nhạn Đãng sơn trang, cũng không theo dõi Phượng Tiêu.

Nguyên Tam Tư giống như cũng không chịu nổi gã dài dòng, liền nói ngay: “Thủ hạ của mấy người chúng ta mất tích, lúc đuổi tới, vừa vặn đụng phải các ngươi!”

Lời vừa nói ra, bốn người cũng nhận ra được, bọn họ bị bắt tụ lại ở chỗ này có mục đích.

Phượng Tiêu hơi biến sắc mặt, không để ý tới ba người nữa mà quay đầu chạy đi.

Y dùng tốc độ cực nhanh, đảo mắt trở về chỗ đoàn xe vừa dừng lại.

Chẳng qua ngoại trừ ba chiếc xe ngựa cùng mấy con ngựa, tất cả mọi người đều tan biến không còn dấu tích.

“Thôi Bất Khứ! Họ Thôi!”

Phượng Tiêu gọi mấy tiếng, rừng cây khô trống rỗng chỉ có sương mù dày đặc mãnh liệt đáp lại.

Y hít sâu một cái, giống như ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Mộc hương.

Nhưng trong mùa đông, rừng cây lấy đâu ra mùi thơm?

Cho dù Thôi Bất Khứ bị bắt đi, còn có bọn Minh Nguyệt ở đó, cũng không thể có khả năng lặng yên không một tiếng động, toàn bộ biến mất sạch sẽ như vậy được!

Dư quang liếc thấy một màu đỏ tươi.

Phượng Tiêu cúi đầu, là máu.

Giống như vết máu từ vết thương nhỏ xuống, thỉnh thoảng còn đứt đoạn, vẫn luôn kéo dài về phía trước, hoàn toàn đi vào trong sương mù.

Y bước từng bước men theo vết máu.

Mùi máu tanh càng ngày càng nồng.

Nồng đến mức giống như có một biển máu ngay ở phía trước vậy.

Nhưng Phượng Tiêu không nhìn thấy núi thây biển máu, hắn nhìn thấy Thôi Bất Khứ đang nằm ở phía trước cách đó không xa, mà Tần Diệu Ngữ đang nằm trên người đối phương, gặm thi thể từng miếng từng miếng.

Nghe động tĩnh y đến gần, Tần Diệu Ngữ chợt quay đầu, mặt đầy máu tươi!

Cánh tay Thôi Bất Khứ cũng đã lộ ra xương trắng.

Trong lòng Phượng Tiêu chợt lạnh.

Đây gần như là phản ứng theo bản năng.

Y đổi sắc mặt, thậm chí chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền chạy như bay lên!

Cùng lúc đó, ở sau lưng y, một bóng đen trôi giạt đến gần, im hơi lặng tiếng.

[Ù má zombie éc éc =((((( ]