Vô Song

Quyển 7 - Chương 178



“Sau khi vượt ngục, y đi đâu rồi?” Thôi Bất Khứ hỏi.

“Tạm thời không biết, Giải Kiếm phủ bên kia cũng không thấy. Chuyện này ra ở Hình bộ đại lao, không thể nào lừa gạt được, Bệ hạ đã biết, nhưng tin tức tạm thời bị áp xuống, sau khi Minh Nguyệt vào cung, lại dẫn theo một người đi Hình bộ đại lao, tuyên bố Phượng Tiêu đã bó tay chịu trói, lần nữa trở về đợi rồi.”

Nhưng như vậy chỉ để che giấu tai mắt người khác, tránh cho tin tức bị lan truyền, ai cũng biết chắc chắn đó không phải là Phượng Tiêu thật.

Nếu Phượng Nhị phủ chủ đã chạy, tuyệt đối sẽ không trở về lần nữa.

Trưởng Tôn Bồ Đề vốn tưởng rằng Thôi Bất Khứ sẽ nổi giận lôi đình, cho là Phượng Tiêu làm loạn thêm.

Nhưng Thôi Bất Khứ lại không có.

Hắn chỉ làm ra vẻ mặt kì quái trong chốc lát, liền gật đầu tỏ ý mình đã biết.

Trưởng Tôn Bồ Đề: “Ngày mai là hội Phật, có trọng binh khống chế, nhưng nếu như kẻ địch đánh bất ngờ, còn có thêm cao thủ như Tiêu Lý, chỉ bằng vào ta và Minh Nguyệt, có thể không ngăn được.”

Ý hắn là Phượng Nhị võ lực cao siêu, là một trợ lực không thể thiếu, nếu như Phượng Tiêu không nói tiếng nào đã không thấy bóng dáng, ngày mai có thể bọn họ sẽ rất phiền toái.

Thôi Bất Khứ nói: “Nếu y chưa trở về, cũng không cần quản y. Lần trước Tiêu Lý đánh một trận ở quán rượu đã bị thương nặng, đến nay vẫn chưa khôi phục, võ công nhiều nhất chỉ còn lại bảy tám thành, ngươi và Minh Nguyệt hai người hợp lực cũng đủ rồi.”

Trưởng Tôn không đồng ý: “Còn có một Đồ Ngạn Thanh Hà nữa.”

Thôi Bất Khứ nói: “Đến bây giờ Đột Quyết còn chưa hết ý muốn diệt Trung Nguyên ta, nhưng dù sao đây cũng là kinh sư, bên cạnh Bệ hạ cũng không ít cao thủ, chỉ bằng vào một mình Đồ Ngạn Thanh Hà thì rất khó làm gì được, nếu chúng ta điều phái cao thủ phòng bị quá mức, đến lúc đó không biết bọn chúng lại nghĩ ra kế gì nữa. Thay vì như vậy, không bằng án binh bất động, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”

“Ý ngươi là muốn Bệ hạ lấy thân làm mồi nhử?”

Bên trong phòng chỉ có hai người, Trưởng Tôn hỏi câu này, tất nhiên không lo có người thứ ba nghe thấy.

Mà giọng hắn cũng không phải là bất kính chất vấn Thôi Bất Khứ.

Trước mắt địch trong tối ta ngoài sáng, ở trong mắt kẻ địch, vật khổng lồ bên ta đầy chỗ sơ hở, cho dù có phòng bị nghiêm ngặt, cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Dưới tình huống này, hình như dụ địch đi sâu vào để tùy cơ ứng biến mới là lựa chọn tốt nhất.

Thôi Bất Khứ gật đầu.

Trưởng Tôn yên lặng chốc lát: “Biết rồi, ta sẽ tận lực điều phái người, chuẩn bị chặt chẽ.”

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng: “Không cần khẩn trương thái quá. Rất nhiều chuyện, nhìn như không ở trong lòng bàn tay, trên thực tế chưa chắc sẽ hung hiểm như vậy.”

Trưởng Tôn Bồ Đề: “Ý ngươi là?”

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ngay cả một điểm sáng mờ cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn.

Trời đất rơi vào màn đêm u ám.

Thôi Bất Khứ cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được quấn áo khoác ngoài chặt hơn chút.

Trưởng Tôn thấy vậy liền đốt mấy cái lò sưởi lên.

Rất nhanh trong phòng lại ấm áp.

Ban đêm mười sáu tháng giêng cực kì yên ắng.

Bên ngoài yên tĩnh khác hoàn toàn với náo nhiệt đêm qua.

Bởi vì đêm qua phủ Tần vương có biến cố, quan phủ hủy bỏ quyền lợi ba ngày bách tính vui đùa suốt đêm, khôi phục giới nghiêm như bình thường.

Bên ngoài có tiếng vang lộp bộp, chắc là tuyết đã rơi.

Nếu bỏ qua chuyện lớn sắp xảy ra ngày mai, đây nhất định là một đêm yên tĩnh để ngủ.

Thôi Bất Khứ thẳng thắn nói.

“Tiêu Lý và Quật Hợp Chân nhất định có một hiệp nghị nào đó để đối phó với chúng ta.”

“Nhưng, Tiêu Lý này không có căn cơ ở Tùy Triều, y muốn mưu triều soán vị, nhất định sẽ mượn một cái bù nhìn. Bù nhìn có thể là người gần gũi bên cạnh Hoàng đế, như vậy mới có thể bảo đảm thuận lợi. Cho nên y cần ổn định, chưa chắc đã muốn giết Bệ hạ.”

“Mà Quật Hợp Chân thì khác, điều hắn muốn là Đại Tùy loạn, càng loạn càng tốt, như vậy Đột Quyết mới có thể thừa cơ lợi dụng, cho nên nhất định hắn sẽ muốn Bệ hạ chết.”

“Mâu thuẫn giữa hai người chính là thời cơ để chúng ta lợi dụng.”

Sau khi Trưởng Tôn nghe xong, bỗng nhiên thở dài.

Tiếng than thở nhẹ vô cùng.

Hắn là một người cho tới bây giờ chưa từng than thở.

Thôi Bất Khứ còn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt do dự như thế ở trên mặt hắn.

Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ngày mai, trong lòng ta không chắc chắn, nhưng ta sẽ cố hết sức.”

Thôi Bất Khứ cười một chút: “Trưởng Tôn, ta không phải là Gia Cát tính toán không sai sót. Cho dù là Vũ Hầu cũng từng cẩn thận mấy cũng có sơ hở, ta cũng không chắc, chỉ có thể gắng sức.”

Lò lửa bên cạnh khiến mặt hắn đỏ ửng lên, nhưng vẫn tỏ ra mỏng manh như cũ.

Trưởng Tôn chỉ cảm thấy sắc mặt hắn tái nhợt hơn thường ngày.

Đỏ ửng trên má không những không thể khiến Thôi Bất Khứ tăng thêm một chút ấm áp, ngược lại giống như một ánh nến sắp cháy hết, đang dùng hết sức cháy một lần cuối cùng, để cơ thể này có một khí tức giống người sống.

“Tôn sứ.” Trưởng Tôn thấy vậy thì nhíu mày, bỗng nhiên nói, “Hay là ngày mai ngài đừng đi, chuyện ngài phân phó, cứ để ta đi làm đi.”

Thôi Bất Khứ bình tĩnh nói: “Ngươi biết điều này là không thể mà.”

Trưởng Tôn Bồ Đề khẽ mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Thôi Bất Khứ thường ngày bệnh thoi thóp, mỗi khi bắt đầu mùa đông sẽ bệnh nặng một trận, nhưng gần đây tinh lực của hắn vẫn rất tốt, thậm chí còn chưa từng bị bệnh.

Người không biết chuyện chỉ nghĩ hắn chăm sóc thân thể cũng không tệ lắm.

Trưởng Tôn Bồ Đề biết thật ra không phải vậy.

Hơn nữa vừa vặn ngược lại, trạng thái bây giờ của Thôi Bất Khứ vô cùng không bình thường, còn có chút giống như hồi quang phản chiếu.

Chẳng qua là những lời này quá xui xẻo, ngay cả Trưởng Tôn cũng không nói ra được.

Tất cả mọi người đều biết thân thể Thôi Bất Khứ vẫn luôn không tốt, tùy ý mời một đại phu đến xem cũng sẽ nói không sống được lâu, ít thì ba năm tháng, lâu thì dăm ba năm, nếu có người khắc nghiệt, nói không chừng còn bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự cho sớm.

Thôi Bất Khứ gần như là người làm trái ý trời, từ khi Trưởng Tôn biết hắn, hắn vẫn như vậy, kéo thân thể bệnh tật không lành lặn, nhưng vẫn luôn không hề ngã xuống.

Lâu ngày, mọi người cũng như sinh ra một loại ảo giác: Thôi Bất Khứ sẽ không ngã, càng không mất sớm.

Nhưng ảo giác cuối cùng chỉ là ảo giác, gỗ sắp mục không thể vô duyên vô cớ đột nhiên tốt lên được, Thôi Bất Khứ hết lòng hết sức như vậy, cũng chỉ khiến cho ánh nến cháy nhanh hơn thôi.

Giờ phút này hắn như bình yên, thật ra đã sớm nỏ hết đà, là đèn cạn dầu rồi.

Trưởng Tôn Bồ Đề có thể nhớ kỹ bất kỳ một quyển kinh Phật điển tịch nào, nhưng hắn không giỏi khuyên nhủ người khác, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt càng không phải là phong cách của hắn.

Cho nên hắn chỉ có thể nói với Thôi Bất Khứ: “Không nên miễn cưỡng, cho dù như thế nào, ít nhất còn có chúng ta.”

“Không cần phải lo lắng, ta còn có thể chống đỡ được.” Thôi Bất Khứ tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì, vỗ vỗ bả vai hắn.

Ít nhất, có thể chống đỡ đến trận chiến ngày mai. Thôi Bất Khứ thầm nói.



Đêm đến, tuyết từ vụn vặt đến bay lả tả.

Trong phủ Công chúa cũng đã yên ắng, ai nấy đều đi ngủ cả rồi.

Tiệc đêm vốn định tổ chức ở đây cũng bị hủy bỏ bởi biến cố.

Trong cung bây giờ cực kì khẩn trương, ngày mai lại có hội Phật, bây giờ công khanh quý tộc khắp kinh thành đều như ngửi thấy gió thổi cỏ lay chuột đồng, nhà ai nấy cũng đóng chặt, cực kì thu liễm.

Ba ngày Nguyên Tiêu cuối cùng vẫn rất vắng vẻ.

Nhưng Lạc Bình công chúa còn chưa ngủ.

Không những không ngủ, nàng áo mũ chỉnh tề, ngay cả trâm cài đầu còn chưa tháo xuống, ngồi ngay ngắn trên giường nhìn người đẩy cửa tiến vào.

Ánh mắt hơi toát ra vẻ bi thương.

“Hoan nương, ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta sao?”